Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 544 - Trôi theo dòng nước



“Vợ này, anh nói này, đợi lần sau anh đi Hải Thành nữa, thì ngồi xe lửa đi, xe lửa này thoải mái hơn xe hàng của tài xế Dương, mặc dù dù nó cứ dừng, nhưng mà an toàn nha, không cần quan tâm gì hết, lên xe thì ngủ, tỉnh ngủ rồi ăn một chút là tới nơi, em nói xem sao anh không nghĩ tới chuyện tốt này chứ, chờ sau này có cơ hội, anh dẫn em và con gái đi Hải Thành chơi.” Giang Trường Hải hứng thú bừng bừng nói.Tô Uyển Ngọc cất tiền lại, vui vẻ ra mặt nói: “Được á, anh Hải, cũng nhiều năm rồi em không có ngồi xe lửa, đợi sau này có cơ hội, một nhà ba người chúng ta đi ra ngoài chơi.”“Ừm, cái xe lửa kia, ngồi yên mấy tiếng thì tạm được, chứ ngồi lâu, thật sự là chịu tội mà, được rồi, vợ, em xem ti vi trước đi, anh đi tắm, xe lửa mùa này, thật sự là vừa oi bức vừa nóng, trên người anh đều có mùa.” Giang Trường Hải ngửi người ông một chút, chê nói.“Được, anh đi đi, em đi tìm quần áo sạch cho anh.” Tô Uyển Ngọc trở về phòng tìm hai cái quần áo sạch, đưa tới phòng tắm.Giang Trường Hải tắm rất nhanh, không tới hai mươi phút ông đã đi ra, ông cầm khăn lông, vừa lau đầu vừa đi ra.Thấy vợ ông ngồi trên ghế salon vui vẻ xem ti vi, con gái ông đeo tai nghe, gật gù đắc ý mà nghe nhạc trong máy nghe băng cassette, trong lòng ông cực kỳ thỏa mãn.Vợ và con gái chính là động lực phấn đấu của ông.Giang Trường Hải tiện tay ném khăn lông trên tay vịn ghế salon, ngồi bên cạnh Tô Uyển Ngọc nói: “Vợ ơi, lát nữa em lấy một nghìn đồng cho anh, nhân lúc bây giờ trời mát mẻ, cũng không có chuyện gì, anh đi đem tiền cho thằng hai, thằng ba.”“Anh Hải, anh mới từ Hải Thành trở về, cứ nghỉ ngơi ở nhà trước đi, ngày mai lại đưa đi, dù sao mấy người thằng hai thằng ba cũng không có dùng tiền gấp.” Tô Uyển Ngọc xót Giang Trường Hải chịu khổ nhiều ngày như vậy, sợ ông mệt lả.“Không sao đâu vợ, anh thật sự không có mệt, anh đã nằm trên ghế nằm nhỏ chừng bằng cái bàn tay trên xe lửa hơn chục giờ đồng hồ rồi, trên người anh sắp gỉ sét tới nơi, đúng lúc quay về thôn xem như vận động gân cốt một chút.” Giang Trường Hải duỗi người, tinh thần dồi dào nói.“Được rồi, vậy anh đi sớm về sớm nha, tối em làm cho anh nhiều món ăn, đãi cho anh.” Tô Uyển Ngọc nhìn ông có tinh thần như vậy, cũng không có cản ông.“Không cần đâu, vợ à, em đừng có bận bịu làm gì, anh trực tiếp mua ít đồ ăn, ăn tại nhà mẹ luôn.” Bây giờ ông xuất phát, lúc đến thôn Thạch Kiều thì cũng đúng giờ ăn cơm, thời gian lâu như vậy không có về, cũng không thể mới ở lại một chút đã đi.Tô Uyển Ngọc cũng nghĩ tới điểm này, bà gật đầu, đồng ý nói: “Được, anh Hải, vậy anh ở lại nhà lâu một chút đi.”“Ừm, em và con gái ăn ở nhà đi, tối không cần chờ anh.”“Dạ, anh đợi một lát, để em đi lấy tiền.”Số tiền khi nãy Giang Trường Hải đưa cho bà, bà đã bỏ vào trong ngăn kéo phòng ngủ rồi, bây giờ đưa tiền cho thằng hai thằng ba, bà lại vào phòng đếm một nghìn đồng, đưa cho ông.“Cất cho kỹ, đừng có làm mất nha.” Tô Uyển Ngọc không yên lòng dặn dò.“Anh biết rồi, em yên tâm đi.”Giang Trường Hải đạp xe đạp đi đến Cung tiêu xã trước, mua mấy cân thịt heo và đồ ăn chín, cùng với một con cá lớn, sau đó mới về nhà họ Giang.Lúc ông về, đúng lúc Giang Trường Đào vừa ngủ trưa dậy, đang mơ mơ màng màng xoa mắt, định đi nhà vệ sinh.Ông ta thấy Giang Trường Hải vào sân, lập tức tỉnh táo, ông ta trợn to mắt, nhà vệ sinh cũng không đi, liền vội vàng đi ra đón, mặt cực kỳ khẩn trương hỏi: “Anh cả, anh về rồi? Không phải anh nói đi một tháng sao? Không xảy ra chuyện gì đó chứ?”Ông ta thấy anh cả ông ta về sớm như vậy, sợ là trên đường ông đã xảy ra chuyện gì, làm tiền của bản thân trôi theo dòng nước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận