Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1094 - Bà nhớ cháu rồi à?



Hai ngày cứ như vậy trôi qua, Giang Miên Miên cuối cùng cũng đã thi xong.Thi xong, Giang Miên Miên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc ở nhà chờ kết quả, cô không xem ti vi thì cũng chơi máy chơi game mà Trình An tặng cho, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái.Đương nhiên, nếu như cha mẹ cô không lo lắng thì sẽ càng thoải mái hơn.“Cha mẹ, hai người đừng quá căng thẳng, cha mẹ tin tưởng con được không ạ? Đề thi đại học không hề khó đến vậy, con nhất định sẽ thi đỗ đại học. Con thấy nếu như bây giờ cha mẹ có thời gian không bằng thu dọn hành lý một chút, chuẩn bị đến kinh đô.”“A a, thực ra thì mẹ không hề căng thẳng, mẹ chỉ là nhàn rỗi quá thôi. Bây giờ mẹ sẽ đi thu dọn đồ đạc.” Tô Uyển Ngọc cũng không muốn gây áp lực quá lớn cho con gái mình, bà ấy nói ra lời mà bản thân mình cũng không tin, sau đó chạy vào phòng giả vờ thu dọn đồ.Về phần Giang Trường Hải, vẻ mặt của ông thì lại rất bình tĩnh, nhưng tờ báo trong tay đã xem suốt một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa hề lật qua.Giang Miên Miên cũng giả vờ như không nhìn thấy, làm một cô con gái tri kỷ.Đến tối lúc đi ngủ, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc đều lăn qua lăn lại không ngủ được.“Vợ à, em đừng lo lắng quá, cứ tin vào con gái của mình, chắc chắn là không có vấn đề gì đâu. Không phải hôm nay con gái đã nói rồi sao, con bé cảm thấy đề thi đại học không quá khó, con bé chắc chắn có thể thi đỗ đại học.” Giang Trường Hải nói lời này cũng không biết là đang an ủi vợ mình hay là an ủi bản thân nữa.Bởi vì nói thật lòng, ông cũng rất lo lắng kích động, nhưng ông không dám thể hiện ra.Dù sao vợ ông cũng đã lo lắng như vậy rồi, ông là trụ cột của gia đình đương nhiên phải bình tĩnh.“Ừ, anh Hải, những gì anh nói em đều biết, nhưng em vẫn không kiềm chế được mà căng thẳng.” Tô Uyển Ngọc cũng không biết phải làm sao.Dù sao kì thi đại học là cực kỳ quan trọng, nói một cách không khoa trương, nó có thể thay đổi cuộc đời của một người.Nhưng so với biểu hiện của Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc, người nhà họ Giang lại càng khoa trương hơn.Từ sau khi Giang Miên Miên thi xong, trái tim của bà cụ cứ như bị treo lên. Lúc ở nhà cho dù là làm gì cũng không thể yên tâm, thỉnh thoảng lại nghĩ đến Giang Miên Miên.Ngay cả Giang Đại Sơn vẫn luôn vững vàng cũng không bình tĩnh nổi nữa. Ông ta nhìn bà cụ đang đi đi lại lại trong phòng, đề nghị: “Bà đừng đi qua đi lại nữa, nếu lo lắng thì gọi điện lên huyện hỏi thăm một chút, ngày nào cũng lải nhải bên tai tôi, tôi cũng đâu thể nói kết quả cho bà.”Bà cụ nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn lịch treo tường: “Đúng, ông nó, ông nói đúng. Mặc dù hôm trước tôi vừa gọi điện xong nhưng đã hai ngày trôi qua rồi, nói không chừng hai ngày này đã có kết quả. Tôi lại đến huyện hỏi thăm một chút.”“Ừ đi đi, có kết quả rồi thì mau chóng quay về báo cho tôi biết.” Giang Đại Sơn cũng lo lắng.“Tôi biết rồi.” Bà cụ đồng ý rồi vội vàng chạy lên huyện.Giang Miên Miên đang chơi game ở nhà, nghe thấy có tiếng chuông điện thoại, không cần nhấc máy cô cũng biết là ai.Vứt máy trò chơi xuống, cô chạy qua nghe điện thoại, ngọt ngào hỏi: “Alo, bà nội, bà nhớ cháu rồi à?”“Đúng vậy, Miên Miên, bà nhớ cháu rồi. Đợi khi nào cha mẹ cháu hết bận thì mấy đứa về đây mấy ngày nhé.” Mặc dù trong lòng bà cụ mong ngóng kết quả thi đại học, nhưng bà ta cũng thực lòng nhớ đến cháu gái.“Vâng, bà nội, đợi đến cuối tuần cháu và cha mẹ cháu sẽ về thăm bà và ông nội.” Giang Miên Miên vui vẻ đáp.“Được được, bà sẽ đợi cháu. Miên Miên, kết quả thi đại học của cháu đã ra chưa vậy?” Bà cụ quan tâm hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận