Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 389. Hai con mọt sách

Chị Mạnh kia còn muốn nói thêm đôi câu, những hàng xóm khác đã mồm năm miệng mười khuyên:
"Tiểu Mạnh này, Tiểu Giang nói đúng lắm, cô nhìn xem mấy đứa trẻ này đã đủ cho Miên Miên bận rộn rồi, con của nhà cô mới lên lớp một, bây giờ đã muốn đưa tới đây, để cho Miên Miên dạy, không phải là ‘giết gà dùng dao mổ trâu’ rồi sao."
"Đúng vậy, đứa nhỏ nhà chúng tôi đều sắp sửa thi lên trung học cơ sở, chính là lúc học tập quan trọng, phải nắm chặt mỗi một phút, mỗi một giây, nếu đứa nhỏ này khóc ồn ào lên nhất thời không thể dừng lại được."
Nếu một người Giang Trường Hải nói, chị Mạnh kia còn có thể tranh cãi đôi câu, nhưng bây giờ nhiều người cùng khuyên bà ta như vậy, bà ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn con trở về.
Chờ các cha mẹ đi về, ba đứa con trai lập tức chạy mất giống như buổi sáng.
Buổi sáng Vương Lợi đã nhìn kiến đủ rồi, thật sự không còn chuyện gì làm nữa, liền bắt đầu làm phiền Giang Miên Miên và Lý Lan: "Ai, hai người làm bài tập cho đến trưa rồi, không mệt sao?"
Vương Lợi thích đùa dai, trước kia Lý Lan luôn bị cậu ta trêu chọc, bây giờ thấy cậu ta nói chuyện với mình, cũng không muốn phản ứng lại cậu ta.
Mà Giang Miên Miên thì học tập quá chuyên chú, không nghe được lời của Vương Lợi.
Ở trường học, Vương Lợi cũng là một đại ca, đi đến chỗ nào cũng được người ta tâng bốc, bây giờ cậu ta chủ động nói chuyện với hai người, lại còn bị coi thường, nhất thời cậu ta thẹn quá hóa giận.
"Này, con bé nhà quê kia, ông đây đang nói chuyện với cậu đó?" Vương Lợi dùng tay gõ hai cái lên bàn, liếc nhìn Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên nhìn cậu ta một cái, thằng nhóc này vừa ngây thơ vừa không lễ phép, lại kêu mình là con bé nhà quê, hừ, cô không đáp lại Vương Lợi, tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
"Này, con bé nhà quê..."
"Vương Lợi, sao cậu lại không lễ phép như vậy? Người ta cũng có tên họ mà, sao cứ mở miệng ra là gọi người ta là con bé nhà quê?" Lý Lan trợn mắt nhìn Vương Lợi nói.
"Tôi muốn gọi bằng gì, thì cứ gọi như thế, cậu quản được sao?" Vương Lợi phản bác.
"Chị Lan, đừng quan tâm đến cậu ta, chúng ta học của chúng ta đi." Giang Miên Miên vỗ tay Lý Lan một cái, trấn an nói.
Cô rất hiểu loại nghịch ngợm quậy phá như Vương Lợi này, càng quan tâm đến cậu ta, cậu ta lại càng thoải mái.
"Được." Lý Lan cũng không quan tâm đến Vương Lợi nữa, hai người tiếp tục làm bài tập.
Vương Lợi nhìn hai cô bé không phản ứng mình, suy nghĩ một chút, thử thăm dò hỏi: “Giang Miên Miên? Cậu học tập lâu như vậy không mệt sao?"
Giang Miên Miên ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, giọng nói bình thản: "Không mệt."
Sau đó rất nhanh lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Vương Lợi không hài lòng với phản ứng của Giang Miên Miên, cậu ta chớp mắt một cái, nhanh chóng vươn tay rút quyển sách trong tay Giang Miên Miên, khiêu khích nói: "Tôi để cho cậu nhìn này."
Vương Lợi dương dương tự đắc nhìn quyển sách mà mình đã cướp được, nhưng lập tức nụ cười phách lối đã cứng lại, trên mặt cậu ta tràn đầy khiếp sợ, hỏi: "Đây là, vậy mà là sách giáo khoa của lớp sáu?"
Lý Lan nhìn bộ dạng kinh ngạc của cậu ta, bất đắc dĩ liếc nhìn cậu ta một cái: "Cậu bị mù à, ngày đầu tiên Miên Miên đọc chính là sách giáo khoa lớp sáu, bây giờ đã xem được một phần ba rồi."
Bây giờ càng tiếp xúc với Giang Miên Miên, cô bé lại càng sùng bái cô.
Mấy ngày nay theo cô học tập, cô đã dạy cho cô bé rất nhiều kỹ xảo nhỏ vận dụng trong học tập, bây giờ cô bé chính là cái đuôi trung thành của Giang Miên Miên.
Vương Lợi nghe vậy, xấu hổ ném sách giáo khoa về: "À, trả sách lại cho cậu."
Bây giờ mặc dù thái độ của cậu ta đối với Giang Miên Miên vẫn có chút phách lối, nhưng đã thêm một sự ngưỡng mộ.
Thân là học tra, cậu ta kính sợ loại học bá thiên tài như Giang Miên Miên.
"A, thật nhàm chán, hai con mọt sách, chỉ biết đọc sách học tập." Vương Lợi nhỏ giọng lẩm bẩm lại đi ra sân đếm kiến chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận