Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1128 - Còn xinh đẹp hơn cả Vương Tổ Hiền



Tô Uyển Ngọc trong lúc nói còn đưa tay ra, véo hai cái má bầu bĩnh nhỏ xinh của con gái bà.Giang Miên Miên vừa nghe thấy mẹ cô nói cô mập ra, lập tức phản bác lại: "Làm gì có, mẹ à, mẹ nhìn lộn rồi, con không mập chút nào đâu nhé.""Rõ ràng là mập ra rồi lại còn không chịu thừa nhận à. Đoán là lúc con ở Hương Thành đã ăn rất nhiều kem rồi chứ gì, vì nghĩ cho sức khỏe của con nên kỳ nghỉ hè này con không được phép ăn kem nữa đâu đấy nhé." Tô Uyển Ngọc dùng vẻ mặt dịu dàng nói ra lời 'tàn nhẫn'."Á, mẹ ơi, đừng mà....." Giang Miên Miên kéo lấy tay mẹ cô, vẻ mặt không thiết sống nữa.Giang Trường Hải vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của con gái ông, lập tức nói đỡ cho con gái: "Vợ à, mùa hè nắng nóng, sao có thể không cho con trẻ ăn kem được chứ, tất nhiên là anh biết em cũng là vì muốn tốt cho con gái chúng ta. Thế này đi, chúng ta mỗi người nhường một chút, cho con gái ba ngày ăn một chiếc kem."Giang Miên Miên vì muốn bắt chẹt chuyện này, không đợi mẹ cô lên tiếng phản bác ngay lập tức lảng sang chuyện khác: "Mẹ, mẹ xem này, đây là quà mà cô út mua cho mẹ, mẫu váy mới nhất ở bên Hương Thành đấy."Giang Miên Miên nói xong liền chạy chậm đến hành lý, lấy món quà mà cô út mua cho mẹ cô ra.Tô Uyển Ngọc sao có thể không nhìn ra được mánh khóe của hai cha con, lúc đầu bà cũng chỉ muốn trêu con gái, cũng không có ý định tiếp tục bấu víu đề tài này.Bà nhìn thấy con gái bà lấy ra chiếc váy kia, bà lập tức mê mẩn: "Ừm, đúng là không tệ, con gái, cô út của con thật sự rất có mắt nhìn. Chiếc váy này đẹp, mẹ rất thích."Bà nói xong liền cầm theo chiếc váy vào trong phòng mặc thử, mắt nhìn của Giang Trường Phụng quả nhiên rất tốt, chiếc váy mà cô ấy mua cho Tô Uyển Ngọc là một chiếc váy qua gối, chỉ để lộ nửa bắp chân. Sau khi mặc chiếc váy lên liền tôn lên dáng người cao gầy, da thịt trắng nõn của Tô Uyển Ngọc."Vợ của anh đẹp quá, đẹp như tiên giáng trần vậy." Giang Trường Hải ngắm nghía vợ ông đang mặc thử trước gương, soi trước sau rồi trái phải, vui thích tán thưởng."Hì hì, mẹ, cha con nói không sai đâu, mẹ còn đẹp hơn cả Vương Tổ Hiền luôn á, lại còn có khí chất nữa." Giang Miên Miên cũng học theo cha cô khen ngợi.Tô Uyển Ngọc được hai cha con bợ đỡ mà vui vẻ cùng cực: "Cái miệng nhỏ của hai cha con hôm nay bôi mật đấy à, ngọt như vậy?""Làm gì có, hai cha con anh chỉ nói ra sự thật mà thôi, vợ anh là đẹp nhất trong mắt anh nhé." Giang Trường Hải gật gù đắc ý nói.Cả nhà cười nói vui vẻ, thời gian trôi qua rất nhanh thoắt cái mà đã hơn tám giờ.Tô Uyển Ngọc thấy đã muộn đến vậy, lên tiếng thúc giục: "Con gái à, hôm nay con cũng mệt mỏi cả ngày rồi. Giờ cũng đã hơn tám giờ rồi, con mau đi rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm đi.""Biết rồi thưa mẹ, con đi rửa mặt đây, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ." Giang Miên Miên nói xong liền ngáp dài một cái, hôm nay cô quả thật rất mệt.Sau khi Giang Miên Miên từ Hương Thành trở về, cuộc sống lại quay lại quy luật của trước đây. Hàng ngày cô sẽ ở nhà đọc sách, học tập, nghiên cứu kỹ thuật điện thoại di động.Giang Trường Hải vừa làm chuyện làm ăn của mình, thỉnh thoảng còn qua siêu thị trong huyện xem xét coi có chỗ nào cần phải cải tiến hay không.Còn Tô Uyển Ngọc lại bận rộn bàn giao công việc với đồng nghiệp. Làm việc ở thị chính hai năm, bà dựa vào kiến thức chuyên môn xuất sắc của mình nhận được sự công nhận của lãnh đạo bộ phận và chủ nhiệm Tề, bà cũng thuận lợi nhận được cơ hội được điều đến thủ đô công tác.Ngay một tuần trước khi khai giảng đại học, Tô Uyển Ngọc cuối cùng cũng hoàn tất việc bàn giao mọi công việc của mình, bà cũng chính thức rời khỏi thị chính, chỉ cần đợi thêm mấy ngày, đến thủ đô đi làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận