Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 306. Lên đường

Chiêu Đệ cũng giống như vậy, cô ta quá mức dựa vào ký ức của đời trước.
Sau khi rửa mặt xong, Giang Trường Hải nói: "Vợ, cho anh hai trăm đồng làm tiền vốn, anh đi Hải Thành nhập hàng."
Tô Uyển Ngọc trực tiếp cầm ra ba trăm đồng: "Anh Hải, nghèo nhà phú lộ, Hải Thành mà anh đi là một nơi lớn, vẫn nên cầm nhiều tiền một chút để dự phòng, có tiền trong tay, lòng sẽ yên tâm, thật vất vả mới đi một chuyến đến thành phố lớn, ở bên ngoài, anh cũng đứng tiết kiệm, thích ăn gì thì ăn, thích cái gì thì mua về."
"Vợ, em đối với anh thật tốt, nhất định chính là vợ hiền mẹ tốt của nhà họ Giang chúng ta." Giang Trường Hải cất tiền, trong lòng thật ấm áp, tiến lên, hôn "bẹp" một cái lên mặt vợ.
"Được rồi, đừng ầm ĩ, em còn phải tìm quần áo cho anh nữa, cũng không biết thời tiết bên kia như thế nào, thôi em sẽ chuẩn bị hai bộ mỏng và dày cho anh." Tô Uyển Ngọc cười đẩy ông ra, đi tới tìm quần áo trong tủ treo quần áo.
Giang Miên Miên cũng ngoan ngoãn nói: "Cha, cha đi Hải Thành phải chú ý an toàn, cố gắng đừng va chạm gì với người bản xứ nha."
Ở bên kia cha không quen biết ai, lỡ ở bên kia ma cũ bắt nạt ma mới, cha lại nổi lên mâu thuẫn với người ta, ngay cả người giúp đỡ cũng không có.
"Không có chuyện gì, con gái, cha của con rất biết làm người, sẽ không để người ta khi dễ đâu."
Giang Trường Hải biết con gái lo lắng cho mình, ông ôm Giang Miên Miên đặt trên đầu gối, cũng hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của con gái.
Ngày hôm sau Giang Trường Hải cầm một túi quần áo, đưa Giang Miên Miên đến trường, sau đó theo xe lên đường đi Hải Thành.
Mặc dù chồng đi vùng khác, không ở trong nhà máy, nhưng Tô Uyển Ngọc vẫn mỗi ngày dẫn theo Giang Miên Miên đi đến ký túc xá nấu cơm ăn.
Trước khi đi, Giang Trường Hải đã mua một cái chảo từ chợ đen.
Tô Uyển Ngọc cũng không cầm chén đũa ở nhà, mà là thiếu cái gì thì đi mua ở Cung tiêu xã.
Nếu lấy đồ ở nhà, hai người Trương Quế Hoa và Tôn Lệ Hà vắt cổ chày ra nước kia khẳng định sẽ làm ồn ào lên.
Bà kiên trì thái độ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ở Cung tiêu xã mua đầy đủ đồ, dù sao bà cũng không thiếu chút tiền này.
Hai mẹ con ngay ở ký túc xá chính thức nấu cơm ở chỗ này.
Buổi tối mỗi ngày hai mẹ con đều ăn cơm ở đây, thật sự muốn ăn cái gì thì ăn, không có người nào ghen tỵ xoi mói, cuộc sống hết sức thoải mái.
Tô Uyển Ngọc thỉnh thoảng sẽ lười, không muốn nấu cơm, hai mẹ con trực tiếp đi nhà ăn ăn cơm hoặc là đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.
Mặc dù cuộc sống rất thỏa mái, nhưng trong lòng Tô Uyển Ngọc vẫn lo lắng cho chồng mình.
Bây giờ ông ấy đang ở chỗ nào? Có mệt hay không? Ăn cơm chưa? Có gặp các loại vấn đề về chỗ ở hay không, tất cả thay nhau xuất hiện trong đầu bà.
Bà biết chở hàng đường dài có nguy hiểm, lộ trình xa như vậy, nếu như ở trên đường gặp phải nguy hiểm gì, vậy thì làm sao bây giờ?
Trước kia Tô Uyển Ngọc có nghe nói, có người sẽ cố ý để một ít đá hoặc vứt cây to ra đường, là vì ngăn lại xe hàng chạy qua đường, sau đó cướp tiền, cướp đồ.
Cho nên, rất nhiều tài xế xe hàng cũng sẽ để búa hoặc gậy gỗ trong xe, để bảo vệ mình.
Giang Miên Miên chú ý tới tâm trạng lo lắng không thôi của mẹ mấy ngày nay, hỏi: "Mẹ, mẹ đang lo lắng cho cha sao?"
Tô Uyển Ngọc cố thả lỏng nói: "Không có nha, mẹ không lo lắng, lái xe là tài xế, rất an toàn, mẹ chỉ có chút nhớ cha con, cũng không biết lúc nào cha con trở về?"
Giang Miên Miên ngoẹo đầu nhỏ, tính toán một chút, cha đã đi sáu ngày rồi, theo như lời giải thích của cha lúc trước, hẳn còn bảy tám ngày mới có thể trở về.
"Chắc còn một tuần nữa cha sẽ trở về thôi."
"Ừ, mẹ biết, chờ cha con về, chúng ta đi ra ngoài ăn bữa ngon, đón gió tẩy trần cho cha con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận