Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 390. Bao trọn báo

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Giang Trường Hải đi làm việc, cố ý đi đến tiệm bán báo nhìn thử xem bài tin tức của con gái ông được phát hành chưa.
Lúc đi, phóng viên Triệu chưa nói ngày nào phát hành, ông sợ sẽ bỏ lỡ, cho nên định mỗi ngày đều tới xem thử.
Ông cầm tờ báo lật nhìn một chút, lúc đầu cũng không hy vọng gì, chẳng qua lúc ông thấy hình của con gái mình, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Tốc độ của tòa soạn thành phố thật nhanh, ngày hôm qua mới phỏng vấn xong, hôm nay bài tin tức của con gái ông đã được phát hành.
Ông thấy còn có chút thời gian, trực tiếp bao trọn khoảng năm mươi tờ báo, sau đó chạy như bay về nhà.
Tô Uyển Ngọc đang rửa chén, thấy Giang Trường Hải ôm một chồng báo, thở hổn hển chạy vào nhà, bà lập tức hiểu.
"Anh Hải, báo của con gái ra rồi?"
"Đúng vậy, anh mua hết phần báo mới ra ngày hôm nay về rồi, qua mấy ngày nữa về trong thôn, chúng ta cầm về cho mọi người."
Giang Trường Hải hưng phấn nói.
"Được." Tô Uyển Ngọc lau tay, vươn tay lấy một tờ báo, cẩn thận đọc.
Giang Trường Hải nhìn đồng hồ treo trong nhà, nhìn phải đến giờ làm việc rồi, ông vội vàng bỏ tờ báo trong tay lên bàn: "Vợ, anh phải về làm việc đã, em cứ từ từ xem đi."
"Đã biết, anh đi chậm một chút." Tô Uyển Ngọc tiễn Giang Trường Hải đến cửa, dịu dàng dặn dò.
Ở bên ngoài có mấy người ngồi nói chuyện dưới bóng mát, nhìn hai vợ chồng đã cưới nhiều năm như vậy mà vẫn có thể ngọt ngào như thế.
Cũng cười trêu ghẹo nói: "Tiểu Tô, cô và Tiểu Giang có tình cảm thật tốt, cũng đã kết hôn nhiều năm như vậy rồi, còn mỗi ngày đều tiễn người ra cửa."
"Đúng vậy, hai người giống như vợ chồng mới cưới vậy, chuyển đến lâu như vậy, tôi chưa thấy bọn họ cãi nhau lần nào."
Tô Uyển Ngọc bị mọi người trêu ghẹo, có chút ngượng ngùng nói sang chuyện khác: "Các chị dâu, các người cũng đừng lấy tôi làm niềm vui, mọi người đã đọc báo hôm nay chưa?"
"Vẫn chưa, giờ này còn quá sớm, người đưa báo còn chưa đến đâu."
Thím Lý nói xong, nghĩ đến cái gì đó hỏi một câu: "Có phải bài phỏng vấn của con gái em phát hành rồi?"
Tô Uyển Ngọc nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, làm cho mấy phụ huynh đều hâm mộ: 'Tiểu Tô, đứa nhỏ Miên Miên thật quá không chịu thua kém, tính luôn lần này nữa, đứa nhỏ này đã lên báo hai lần rồi đúng không?"
"Đúng vậy, một lần là báo huyện, lần thứ hai là báo thành phố." Tô Uyển Ngọc cố gắng để giọng của mình trở bên bình thường một chút, nhưng khóe miệng lại không ngừng cong lên.
"Chao ôi, đứa nhỏ này mới chín tuổi, còn lợi hại hơn những người già làm việc cả đời như chúng tôi, cho tới bây giờ chúng tôi chỉ đọc báo, nghĩ cũng không dám nghĩ có thể được lên báo. Theo tôi thấy, sau này Miên Miên nhà các người khẳng định là một nhân vật không đơn giản."
"Tiểu Tô, sau này các người giàu có rồi, cũng đừng quên những người hàng xóm cũ như chúng tôi nha."
"Chao ôi, các chị cũng đừng khen nữa, chuyện sau này, ai có thể nói chính xác được chứ, tôi cũng không mong con bé có tiền đồ lớn, chỉ cần con bé bình an lớn lên, tôi đã mãn nguyện rồi." Tô Uyển Ngọc cố làm vẻ khiêm tốn nói.
Rốt cuộc da mặt của bà không dày như chồng mình, nếu đổi lại là Giang Trường Hải khẳng định sẽ dương dương tự đắc khoác lác khoe khoang, nói không thành vấn đề.
Tô Uyển Ngọc trò chuyện một lát với mấy người này, nghĩ mình còn chưa đọc báo, liền mượn cớ chén còn chưa rửa về nhà đọc báo.
Bà rời đi không bao lâu, người đưa báo đã đến.
Thím Lý thấy báo đã đưa đến, vội vàng nói: "Chao ôi, báo đưa đến rồi, tôi muốn đọc thử bài tin tức của Giang Miên Miên, mới vừa rồi Tiểu Tô đi quá nhanh, tôi còn chưa xem đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận