Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 991 - Nữ chủ tịch bá đạo



Tiếp tục trải qua một buổi chiều, Giang Trường Phụng cũng tính là đã hiểu rõ Úc Thừa là người có tính cách như thế nào, thấy cậu không muốn mua quần áo, cô ấy hơi nóng nảy nói: “Được, Tiểu Thừa, vậy chúng ta không mua quần áo, hai đứa với cô út đi xem đồng hồ có được không?”Giang Trường Phụng đã nói như vậy rồi, Giang Miên Miên và Úc Thừa còn có thể nói gì được? Chỉ có thể đi với cô ấy, lại lần nữa bước vào một cửa hàng xa xỉ khác.Sau khi Giang Trường Phụng bước vào, liền đi thẳng đến quầy bán đồng hồ nam.Cô ấy chọn lựa một lúc mới chọn được một chiếc đồng hồ phù hợp với nam thanh niên, đương nhiên giá cũng không rẻ.Thấy Úc Thừa đeo lên rất đẹp, trực tiếp lấy thẻ ra thanh toán: “Gói lại cho tôi.”Tốc độ không phải là kiểu nhanh bình thường.Giang Miên Miên ở một bên, vẻ mặt mê gái nhìn cô út của cô, oa, bộ dáng cô út của cô rất giống với nữ tổng tài bá đạo, rất đẹp, rất ngầu.Thật ra lúc Giang Miên Miên vừa gặp Giang Trường Phụng, liền biết cô ấy đã trải qua một cuộc sống khá tốt, bởi vì cô ấy ăn mặc rất quý phái, chuẩn dáng bà chủ giàu có trong xã hội thượng lưu Hương Thành.Lại thêm vào cả một buổi chiều bọn họ đã mua những thứ đồ này, Giang Miên Miên tính sơ qua, ít nhất cũng phải một vạn rồi.Mà từ thái độ của nhân viên bán hàng ở các cửa hàng xa xỉ đối với cô út của cô cũng có thể nhìn ra, hiện tại cô út của cô ở Hương Thành sống một cuộc sống rất tốt.“Miên Miên, đi thôi, có muốn mua gì nữa không?” Giang Trường Phụng nhận lại thẻ, nhìn thấy cháu gái đang nhìn mình cười ngây ngô, nhẹ nhàng đưa tay sờ lên khuôn mặt cô, cưng chiều hỏi.“A, không có gì ạ, cô út thật là lợi hại.” Giang Miên Miên khen một câu không đầu không đuôi.Giang Trường Phụng xoa đầu Giang Miên Miên, ôm vai cô đi ra ngoài.“Miên Miên, Tiểu Thừa, đi thôi, cô út dẫn bọn cháu đi ăn cơm tối, rồi đưa bọn cháu về.” Giang Trường Phụng nói với hai đứa nhỏ.“Vâng, đi cả một buổi chiều, cháu cũng đói rồi.” Giang Miên Miên sờ sờ cái bụng rỗng đang reo hò.Gọi món ăn xong, lúc đợi nhà hàng mang đồ ăn lên, Giang Trường Phụng đưa chiếc đồng hồ vừa mới mua ở cửa hàng xa xỉ cho Úc Thừa.“Tiểu Thừa, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô út tặng cho cháu một món quà, hi vọng là cháu sẽ thích.”Úc Thừa không nghĩ đến chiếc đồng hồ này lại là mua cho mình.Bọn họ cùng nhau mua chiếc đồng hồ này, cũng không phải là rẻ tiền, có điều người ta thường nói nếu gặp phải chuyện như vậy, mà cậu lại từ chối, vậy thì không tốt cho lắm.Cậu đưa hai tay nhận lấy hộp đồng hồ, nói: “Cảm ơn cô út ạ.”“Không có gì, cô và cháu cũng tính là có duyên, cảm ơn cháu đã chăm sóc Miên Miên.” Giang Trường Phụng nhìn Úc Thừa với ánh mắt yêu thương, cười nhạt nói.Mặc dù cả một buổi chiều Úc Thừa không thường xuyên nói chuyện với mình, nhưng khi đi dạo phố, cậu cũng chủ động giúp xách đồ.Lúc đang đi bộ ở ven đường, còn chủ động đi ở bên ngoài, nhường Miên Miên đi ở bên trong, giống như chỉ là vô ý, nhưng lại ở khắp nơi bày tỏ sự bảo vệ của cậu đối với Miên Miên.Chỉ vẻn vẹn một buổi chiều, cô ấy cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa hai đứa nhỏ này rất tốt.Trước khi bọn họ tới nhà ăn, đã gọi điện thoại báo cho Phương Trí Viễn, cho nên cũng không cần lo lắng Phương Trí Viễn sẽ đợi bọn họ về mà không ăn cơm.Mấy người ăn cơm tối xong, Giang Trường Phụng gọi xe, dự định đưa hai đứa nhỏ về nhà.Tuy rằng buổi tối ở Hương Thành vẫn náo nhiệt như cũ, nhưng Giang Trường Phụng vẫn lo lắng hai đứa nhỏ tự mình đi về không an toàn.Đến nơi mà Phương Trí Viễn ở, tuy rằng trong tay Úc Thừa có chìa khóa, nhưng cậu không lựa chọn trực tiếp mở cửa, mà chọn bấm chuông.Bởi vì cô út của Cừu Non đã đến đây, bấm chuông cũng là để cậu của cậu có thời gian chuẩn bị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận