Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 989 - Không thể bù đắp



Cũng không biết khi mình còn sống, có thể quay về nhìn mặt chúng một lần không.“Mọi người đều rất tốt, cô đừng lo, chú hai cũng có người nối dõi rồi.” Giang Trường Phượng nghe thấy anh hai cô sau khi sinh liền bốn cô con gái, cuối cùng cũng có con trai, rất mừng cho ông ấy.Bởi vì năm cô ấy đi khỏi nhà, anh ba cô đã có hai đứa con trai rổi, còn anh hai cô sinh được hai cô con gái, mẹ cô ấy lúc đó cực kỳ coi thường chị dâu của cô.“Miên Miên, cháu nói chú hai, chú ba của cháu đều ở nhà làm ruộng, thế còn cha cháu thì sao? Anh ấy làm nghề gì?” Giang Trường Phượng quan tâm hỏi.Trong trí nhớ của cô ấy, anh hai luôn chơi bời lêu lổng, không thích làm việc, không phải ông ấy vẫn như vậy chứ?Giang Miên Miên đương nhiên cũng nhận ra ý trong lời nói của cô út, cô cười giải thích: "Cô út, bố cháu bây giờ đang kinh doanh nhỏ ở Dương Thành, cũng kiếm được không ít tiền.,“Thật ư? Vậy thật sự quá tốt rồi, Miên Miên, cháu không biết đâu, cha cháu từ nhỏ đã là một đứa trẻ đầu óc nhanh nhẹn, chỉ là anh ấy tính cách lười biếng, không thích làm việc, buôn bán quả thực rất phù hợp với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ làm nên chuyện.” Giang Trường Phượng biết anh cả sống rất tốt, đặc biệt vui mừng.Cô ấy ở Hongkong bao nhiêu năm nay, vẫn không biết việc đầu cơ trong nội địa là bất hợp pháp.Làm ăn buôn bán chỉ cần trí óc, không cần thể lực, rất phù hợp với anh cả cô.“Đúng vậy, cô út, cha cháu thực sự rất giỏi, ông ấy dựa vào năng lực của bản thân, mua được căn nhà lớn ở Dương Thành, gia đình cháu cả ba người đều định cư ở Dương Thành rồi.” Giang Miên Miên cũng nhân cơ hội này không e dè mà khen cha mình.“Đúng vậy, Miên Miên, cha cháu thật tài giỏi, biết được mọi người đều sống tốt, cô cũng yên tâm rồi.” Giang Trường Phượng biết được tình hình dạo gần đây của người nhà, lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình, vẻ mặt có chút cô đơn nói.Giang Miên Miên thấy cô ấy như vậy, biết rằng cô ấy đang nhớ nhà rồi.Cũng phải, rời quê hương từ khi mười mấy tuổi, đến bây giờ cũng đã mấy chục năm không quay về rồi, một mình ở nơi Hongkong đất khách quê người vất vả làm việc, tuy rằng trải qua cuộc sống vật chất đầy đủ, nhưng sự thiếu vắng tình thân mãi không thể nào bù đắp lại được.“Cô út, cháu chỉ ở lại một thời gian nữa là phải về rồi, cô có muốn cùng cháu về thăm ông bà không, mấy năm nay cha cháu vẫn luôn nhớ tới cô, ông bà cháu mặc dù không nói ra, nhưng cháu cũng có thể nhìn ra, họ đều rất nhớ cô.” Giang Miên Miên khuyên.Giang Trường Phượng nghe cháu gái nói người nhà đều nhớ tới mình, cô ấy cũng rất vui, nhưng những việc gây phiền lòng của gia đình cô, khiến cô ấy không có mặt mũi nào để quay về.Suy cho cùng lúc đó cha mẹ cô ấy cũng đã hết mực khuyên bảo mà cô vẫn không nghe, nếu như bây giờ quay về, nếu như họ biết được cuộc sống của cô ấy ở đây, e là sẽ càng thêm tức giận.Mặc dù trong lòng cô ấy nghĩ vậy, nhưng không hề nói với Giang Miên Miên.Những việc hỗn loạn đó, cũng không thể nói với một đứa trẻ, kể cả nói ra, cô bé cũng không hiểu.Giang Trường Phượng mỉm cười, đổi chủ đề nói chuyện: “Miên Miên, lần này cháu tới Hongkong chơi phải không? Hay là cháu có người thân ở đây?”Giang Miên Miên không phải là một đứa trẻ thực sự, cô đương nhiên nhận ra cô út đang cố ý chuyển chủ đề.Nếu như cô ấy đã không muốn quay về, chắc chắn cô ấy có lý do riêng, cô cũng không tiếp tục khuyên nữa, mà nói thuận theo cô ấy.“Cô út, lần này cháu cùng anh Úc đến Hongkong là vì đến thăm cậu Phương, thuận tiện ở lại chơi vài ngày.” Giang Miên Miên giải thích qua một chút.“Các cháu từ đại lục đến đây quả thực không dễ dàng, ở lại chơi thêm vài ngày đi.” Giang Trường Phượng bất đắc dĩ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận