Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 238. Cũng đừng hòng được vui vẻ

Đại Nha vội vàng nói: "Nói nhỏ một chút, thím ba mà nghe được sẽ mắng chửi người."
Chẳng qua đúng như Chiêu Đệ nói, năm nay đúng là năm mà cô ta trôi qua thoải mái nhất.
Nhị Nha đang xem sách cũng ngẩng đầu nhìn một chút: "Lần này thím ba bị bà nội phạt xong, khẳng định sẽ nhớ rất lâu, về sau sẽ không dám trộm đồ nữa."
Chiêu Đệ lại không cho là như vậy, dù sao Tôn Lệ Hà là loại người gì cô ta so với ai khác đều hiểu rõ hơn, chẳng qua bà ta khẳng định sẽ yên phận một đoạn thời gian.
Tôn Lệ Hà làm việc cho tới trưa, mệt đến mức đầu choáng mắt hoa.
Vừa định dựa vào tường nghỉ một lát, bà cụ ngồi trong phòng giám sát liền dắt cuống họng mắng: "Đứa con dâu hết ăn lại nằm ngu xuẩn kia, vừa mới làm việc được một chút đã định lười biếng, hôm nay đem trong nhà đều thu dọn sạch sẽ cho tao, nếu không thì không được ăn cơm chiều."
Bà ta vừa nghĩ tới những đồ ăn vặt cấp cao chính mình cũng không lỡ ăn kia, bị cái đồ ngu xuẩn này ăn mất thì giận không chỗ phát tiết.
Bà ta không thoải mái, thủ phạm cũng đừng hòng được vui vẻ!
"Con biết rồi, thưa mẹ." Tôn Lệ Hà khẽ cắn môi, cầm chiếc chổi lại tiếp tục bận bịu làm tiếp.
Bà già đáng chết, phong thủy luân chuyển, chờ ngày nào đó bà rơi vào trong tay tôi xem!
Làm việc cả một ngày, Tôn Lệ Hà cuối cùng đem trong nhà quét sạch sẽ trước lúc cơm tối.
Cơm nước xong xuôi trở về phòng, vừa ngả lưng lên giường đã ngủ luôn.
Tiếng ngáy to như sấm, Giang Trường Đào bên cạnh muốn ngủ cũng không nổi.
"Vợ à, dậy đi!" Giang Trường Đào đưa tay đẩy Tôn Lệ Hà ngủ giống như lợn chết.
"Cái gì vậy? Em đang mệt muốn chết." Tôn Lệ Hà lẩm bẩm nói, một giây sau lại ngáy o o vang trời.
Giang Trường Đào lại đẩy bà ta một chút: "Em ngáy ngủ nhỏ tiếng chút đi, anh không ngủ nổi."
"Em mệt sắp chết rồi mà anh còn không cho em ngủ. Bởi vì quá mệt mỏi nên em mới ngáy, nếu không thì anh đi nói với mẹ đi, ngày mai để mấy đứa ăn hại kia làm việc." Tôn Lệ Hà miễn cưỡng mở ra một mắt, thương lượng với Giang Trường Đào.
Giang Trường Đào nghe lời này của bà ta xong, không chút nghĩ ngợi đã nói luôn: "Anh không đi đâu! Mặt mũi của anh bị em ném hết rồi, đi tìm mẹ nói cũng không có tác dụng gì, còn sẽ bị chửi cho một trận."
"Vậy anh đừng làm phiền em ngủ nữa!" Tôn Lệ Hà thấy ông ta không chịu thay mình ra mặt, tức giận xoay người ngủ tiếp.
Giang Trường Đào nghe tiếng ngáy điếc tai, mãi đến quá nửa đêm mới khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Ba ngày sau chính là ba mươi tết.
Bởi vì là tết, Trương Quế Hoa cũng hào phóng hơn so với bình thường.
Không chỉ mua thịt lợn và cá, còn nổ bỏng, lại đem con gà mái đã không thể đẻ trứng nữa của nhà cũng giết thịt để nấu canh.
Phụ nữ và mấy bé gái lớn một chút ở phòng bếp vội vàng làm đồ ăn, chỉ thiếu Tô Uyển Ngọc sáng sớm bị Giang Trường Hải đưa đi trên trấn mua pháo hoa và pháo trúc.
Chờ đến lúc hai người cầm một bao đồ lớn trở về, Trương Quế Hoa đã sớm chờ trong sân, vừa nhặt rau vừa chờ đợi: "Thằng cả, con mua cái gì đó?"
Giang Trường Hải vui mừng hớn hở reo: "Mẹ, con mua pháo hoa và pháo trúc, để nhà mình đón tết náo nhiệt một chút."
"Ha ha, con thật sự là có tiền mà không chỗ tiêu, những thứ này cũng không ăn được, cũng không uống được, mua về làm gì? Mua mấy cân thịt về đây còn hơn?" Trương Quế Hoa chê ông tiêu tiền lung tung.
"Ai da, mẹ, chẳng phải nhà mình ăn tết là mong sự náo nhiệt à, con xem thịt trong nhà cũng đủ ăn."
Giang Trường Hải vẫn cười đùa tí tửng, bà cụ cũng không làm gì được ông.
Hai thằng bé trai Chí Văn, Chí Võ lại bị kích động, rất hưng phấn hô: "Bác cả, bác cả, chúng cháu cũng muốn đốt pháo trúc!"
"Được, cho các cháu mấy quả. Đem đồ cất vào trong nhà kho đi, chờ ăn cơm tất niên xong thì đốt." Giang Trường Hải vung tay lên, không hề khách khí sai khiến hai đứa cháu trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận