Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 719 - Son môi đổi màu 1



Phải biết rằng những món trang sức trong huyện còn không có giấy chứng nhận, đến biên lai cũng không có, đã vậy còn không có cửa hàng chính phụ trách, vừa so sánh thì đã thấy hàng ở Hải Thành tốt hơn rồi.“Uyển Ngọc, còn có thứ gì tốt nữa? Nhanh lấy ra cho bọn chị xem xem có dùng được không.” Thím Lý vội vàng thúc giục.“Thím Lý, đừng gấp, đều là đồ tốt cả.” Tô Uyển Ngọc nói rồi lần lượt lấy đồ trong túi nhỏ ra.Lần này bà đi Hải Thành, không những mang trang sức, cài tóc, dây buộc tóc mà còn có son môi đổi màu, kẻ mắt và một số loại đồ chơi đang thịnh hành ở Hải Thành.“Đây là thứ gì? Là bút chì của bọn nhỏ hay dùng à?” Dì Hứa cầm chì kẻ mắt lên tò mò hỏi.“Dì Hứa, đây là chì kẻ mắt đang thịnh hành ở Hải Thành gần đây, để cháu làm mẫu trước cho.” Tô Uyển Ngọc nói xong liền lấy chì kẻ mắt mình đã dùng qua và gương lên soi rồi kẻ.Mấy phút sau, bà nhìn mọi người, nói: “Đây, mọi người hãy nhìn mắt cháu, có gì khác với ban nãy không?”“Ôi, đúng là nhìn lớn hơn ban nãy thật.” Thím Lý nhìn Tô Uyển Ngọc, vô cùng ngạc nhiên.“Đúng đúng, nhìn có thần hơn trước nhiều.” Những người hàng xóm khác nhìn đôi mắt của Tô Uyển Ngọc thay đổi rõ rệt thì có chút giật mình.“Đây là tác dụng của chì kẻ mắt, dù phụ nữ có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì đều có thể trẻ trung hơn, đôi mắt cũng có thần hơn nữa.” Tô Uyển Ngọc nhiệt tình giới thiệu.Nghe Tô Uyển Ngọc giới thiệu, những người phụ nữ trẻ thích ăn diện đều động tâm, vội vàng hỏi giá: “Cái này tốt quá, chị Tô, cái này bao nhiêu tiền? Cho em một cái.”“Em cũng một cái nữa, chị Giang, lát nữa chị dạy chúng ta kẻ mắt nữa nha.” Một người phụ nữ trẻ tuổi mua đồ, xin lợi ích cho bọn họ.“Yên tâm đi, đảm bảo sẽ dạy cho mọi người.” Tô Uyển Ngọc một bên lấy tiền, một bên giao chì kẻ mắt.Thím Lý và thím Vương đã có tuổi nên không mấy hứng thú với những đồ trang điểm này của người trẻ tuổi.Hai người đang loay hoay với đồ chơi mà Tô Uyển Ngọc để trên bàn, đặng nghĩ sẽ mua về cho cháu trai cháu gái ở nhà mình chơi.“Tiểu Tô, con rùa nhỏ này xinh quá.” Thím Lý cầm một hộp nhung nhỏ lớn cỡ chừng bàn tay, bên trên có một miếng thủy tinh, ở trong là một con rùa vàng nhỏ, chạm vào hộp thì đầu và đuôi của rùa nhỏ sẽ lắc lư qua lại.“Này Tiểu Tô, con rùa nhỏ này bán thế nào?” Thím Lý dò hỏi.“Thím, con rùa nhỏ này là ba đồng rưỡi, thím nhìn xem con rùa này thông minh lắm, đây là đồ thủ công, còn có cái hộp này giá thành cũng không rẻ đâu.” Tô Uyển Ngọc giới thiệu.“Được, thím mua một cái.” Thím Lý rất hào phóng mà bỏ tiền ra.Còn thím Vương nhìn trúng một con chim thăng bằng, một con đại bàng đang phóng tới một cái tháp nhỏ phía trên, nó cũng không rơi, để trên ngón tay được, Giang Trường Hải cho bọn họ xem, trong nhà có trẻ em thì đều có thể mua được.Thím Lý mua hai món đồ chơi, thấy cũng không khác nhau lắm, ngồi trên ghế sô pha xem những người còn lại chọn gì, bà ấy nhìn thoáng qua một cái đã thấy thỏi son đặt trên bàn trà, tò mò muốn xem màu sắc như nào nên muốn mở ra xem một chút, vừa mở ra đã dọa bà ấy hơi giật mình.“Ôi Tiểu Tô, có phải cây son này của em bị hỏng rồi không? Sao lại có màu này?” Thím Lý cầm thỏi son màu xanh lá, ngạc nhiên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận