Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 851 - Phơi nắng thành một bé khỉ đen



“Cha, là con đây, vừa nãy con đi ra ngoài với ông nội Úc một chuyến, quên gọi điện thoại cho cha, con xin lỗi nhiều lắm, cha không lo quá chứ?” Giang Miên Miên dò hỏi.“Cũng không có lo quá, cha biết Úc Thừa chắc chắn sẽ đến sân bay đón con, sẽ không có chuyện gì, dì trong nhà họ Úc cũng nói con đã đến rồi.” Giang Trường Hải không lo lắng nói.“Dạ vậy thì tốt rồi, cha ơi, cha không biết đâu, thủ đô còn nóng hơn nhà mình nhiều lắm, con mới ra ngoài một chuyến, cả người đều là mồ hôi.” Giang Miên Miên làm nũng nói.“Ôi trời ơi, con gái, vậy con đi ra ngoài phải đội mũ nha, đừng có để đi ra ngoài chơi một chuyến mà trở về đã phơi nắng thành một bé khỉ đen nha, nếu không đến lúc đó cha cũng không nhận ra được con đâu.” Giang Trường Hải vui tươi hớn hở ghẹo con gái.“Cha này, thiệt là, con cũng chỉ có đen đi một chút mà cha đã không nhận ra con, vậy là cha không có thật sự yêu con rồi.” Giang Miên Miên cũng đùa giỡn nói với cha cô.“Ha ha, sao có thể chứ, cha ghẹo con chút thôi, dù con biết thành dạng gì thì cha con chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra được con trong biển người.” Giang Trường Hải cười ha hả trả lời sửa lại.“Hứ, thế thì còn được.” lúc này Giang Miên Miên mới hài lòng.Hai người nói một hồi mới cúp máy, mới vừa đặt điện thoại xuống, cô đã ngáp một cái thật to.“Miên Miên, cháu mệt à?” Ông Úc thấy Miên Miên ngồi trên ghế salon mà mắt đã có chút mở hết lên, quan tâm hỏi.“Dạ, có một chút ạ, hôm nay dậy sớm quá ạ.” Giang Miên Miên xoa mắt nói.Cô vẫn luôn có thói quen ngủ trưa, lại thêm hôm nay lại dậy rất sớm, còn ngồi máy bay, rồi ngồi xe hơi, bận bịu cả buổi sáng.“Mệt thì cháu lên lầu nghỉ chút đi, phòng kia của cháu tuần nào dì Tôn cũng dọn cho cháu đấy.” Ông Úc nói.“Dạ, ông nội Úc, anh Úc, vậy cháu lên ngủ trước một lúc.” Giang Miên Miên cũng không cậy mạnh, cô nói với hai người một câu thì lên lầu ngủ trưa.Bởi vì Giang Miên Miên nghiên cứu ra tấm phát điện năng lượng mặt trời, tâm trạng ông Úc hôm nay đặc biệt tốt, ông hiếm có mà nói với Úc Thừa: “Tiểu Thừa, lại đây, chơi với ông vài ván cờ.”“Dạ.” Úc Thừa thấy ông nội cậu mặt mày tươi cười là có thể nhận ra, hiện giờ tâm trạng ông nội cậu vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.Cậu biết ông nội cậu không thích mang cảm xúc cá nhân theo làm việc, xem ra, chiều này ông sẽ không định về bộ tư lệnh rồi.Úc Thừa đi theo ông Úc đến thư phòng, hai ông cháu xếp cờ xong thì chuẩn bị bắt đầu.“Luật cũ, ba ván định thắng bại.” Ông Úc nói.“Dạ.” Úc Thừa làm vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, mỗi lần đánh cờ với ông nội cậu, cậu đều phải tập trung tinh thần hết cỡ, để tránh bị thua quá thảm.Ông Úc cũng biết, cậu đang nghiêm túc.Ván thứ nhất, không bao lâu Úc Thừa đã thua.Ván thứ hai, Úc Thừa rút ra bài học kinh nghiệm lần trước, mặc dù cuối cùng cũng thua thảm nhưng mà cũng ăn được hết một nửa quân cờ của ông Úc, điều này khiến cậu rất vui mừng.Ván thứ ba, không nghi ngờ gì, Úc Thừa vẫn thua thê thảm, mặc dù tốt hơn hai ván trước nhưng vẫn bị ông Úc dắt mũi đi.Thua liền ba ván, Úc Thừa thả con cờ trong tay xuống, thờ dài, cho dù đã quen rồi nhưng mà cũng không tránh khỏi bị chán nản.Ông Úc nhìn tàn cuộc, lại nhìn cháu trai, lời nói thấm thía: “Tiểu Thừa này, cháu biết tại sao cháu lại thua liền ba ván không?”Úc Thừa gật đầu: “Dạ ông nội, là do cháu có hơi vội vàng ạ.”“Đúng vậy, cháu biết là được, cháu còn quá trẻ, hơn nữa lại không kiên nhẫn, chơi cờ tướng, không thể quan tâm được mất của một binh một chốt, phải có cái nhìn toàn cục, phải đánh bước nào thì củng cố bước ấy, nếu như ý đồ của cháu bị đối thủ nhìn thấu thì sẽ bị người ta lợi dụng, chèn ép, sẽ bị người ta dắt mũi dẫn đi, cháu biết chưa?” Ông Úc kiên nhẫn dạy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận