Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 215. Phải làm người văn minh

Cơm nước xong, Giang Trường Hà trở về phòng thì thấy Chiêu Đệ ôm bụng nhíu mày nằm trên giường đất, hiển nhiên là bị đói đến đau bụng.
Vì vậy ông lấy ra bánh bao không nhân mình tiết kiệm trong bữa ăn tối ra: "Ăn đi."
Ông biết mình không có bản lĩnh, không thể giống như anh cả biết kiếm tiền cho con gái ăn sung mặc sướng, nhưng ông cũng sẽ không để cho mấy đứa con gái của mình không có ăn không có mặc.
Chiêu Đệ sững sờ nhìn bàn tay thô ráp cầm bánh bao lương thô ở trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn cha luôn luôn trầm mặc ít nói, trên khuôn mặt đen sạm tràn đầy dấu vết làm việc vất vả.
Rõ ràng cha của cô còn nhỏ hơn bác cả hai tuổi, nhưng nhìn thì lại già hơn rất nhiều.
"Cha..." Chiêu Đệ nghẹn ngào, không nói ra lời.
Giang Trường Hà nhìn vành mắt đỏ bừng của con gái, cũng không biết nói gì, chỉ có thể khô cằn nói lại lần nữa: "Ăn nhanh đi."
Ông là một người đàn ông cẩu thả thô ráp không thích ứng được với bầu không khí xúc động như này, nhét bánh bao lương khô vào tay con gái rồi xoay người đi ra ngoài.
Chiêu Đệ nhìn bóng lưng của cha, nhớ đến chuyện đời trước.
Thật ra lúc cô còn nhỏ, cũng đã oán hận cha, vậy lúc nào thì hiểu được ông?
Đời trước lúc cô gả chồng, bà nội rất khắt khe với mấy đứa cháu gái, trừ bộ quần áo trên người ra, cô không có đồ cưới gì cả.
Cha của cô nhìn hết mọi chuyện xảy ra này, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng vào tháng chạp trời đông giá rét, len lén cắt lau sậy ở trong ruộng một tháng, cuối cùng bán được hai mươi đồng cho cô làm đồ cưới.
Phải biết cắt lau sậy là công việc khổ nhất mệt mỏi nhất, trong thôn phàm là người có thể ăn được một miếng cơm, cũng không muốn làm chuyện này.
Bởi vì mặc dù công việc đó kiếm tiền nhanh, nhưng rất dễ dàng để lại bệnh căn, bệnh thấp khớp của cha cô là bắt đầu từ đó.
Vào giờ phút cầm lấy hai mươi đồng kia, đột nhiên Chiêu Đệ phá giải được suy nghĩ đã bị bao vây nhiều năm của mình.
Cha của họ không phải không yêu chị em họ, chỉ là ông không thể cho chị em họ được cuộc sống tốt hơn, cũng sẽ không nói lời yêu thương ra.
Nhưng ông biết dùng cách của mình, len lén yêu chị em họ.
Chiêu Đệ chìm vào kí ức cảm động ăn bánh bao, nhưng cô không biết hành động hôm nay của mình làm cho Tô Uyển Ngọc cảm thấy khác thường.
"Anh Hải, anh có cảm thấy Chiêu Đệ không giống với lúc trước không? Trước kia tính cách của đứa bé này nhu nhược, lại nghe theo, người lớn nói cái gì chính là cái đó, bây giờ cũng dám ra tay với vợ chú ba."
Nghe vậy, Giang Trường Hải liền nhớ lại ánh mắt Chiêu Đệ nhìn con gái lúc trước, gật đầu nhẹ: "Quả thật đứa bé đó thay đổi rất lớn, lòng cũng trở nên lớn hơn."
Giang Miên Miên lại không tán thành nói: "Con cảm thấy như vậy rất tốt, bây giờ Chiêu Đệ có thể đứng lên, có suy nghĩ của mình, đều tốt hơn những cái khác, nếu cứ luôn bảo sao nghe vậy, sau này sẽ bị ông nội bà nội khi dễ cả đời."
Thấy con gái làm ra vẻ ông cụ nói, Tô Uyển Ngọc cười nói: "Một tiểu thí hài như con, còn biết thật nhiều nha."
Giang Trường Hải cũng cười lên: "Miên Miên của chúng ta không giống với những tiểu thí hài khác, là một thần đồng nhỏ nha."
"Con nít chính là con nít, sao còn thêm một chữ 'Thí'!" Giang Miên Miên phồng miệng kháng nghị, "Chúng ta phải làm người văn mình, không nói chữ 'Thí'"
"Sao nói 'Thí' lại không văn minh? Mẹ cũng không gọi con như vậy ở bên ngoài."
Người một nhà đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa: "Miên Miên, mọi người đã ngủ chưa?”
Là Nhị Nha tới hỏi đề.
"Vẫn chưa, chị hai, chị chờ chút."
Giang Miên Miên giải đề giống như bình thường cho Nhị Nha, lúc cô bé muốn về, cô lại cầm mấy viên kẹo hoa quả, cùng với một miếng bánh xốp óc
cho cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận