Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 546 - Đi theo anh cả là có tiền



“Đây, thằng hai, thằng ba, đếm lại đi, xem có phải năm trăm đồng hay không.” Giang Trường Hải đắc ý nhìn hay người nói.“Anh cả, anh trâu bò quá.” Giang Trường Đào mặt đầy kinh ngạc và vui mừng nhận lấy tiền, không kịp đợi liền đếm.Vốn Giang Trường Hà ngại đếm tiền trước mặt anh cả của ông ta, nhưng ông ấy thấy dáng vẻ không kiêng dè gì của thằng ba, cũng đếm theo.“Sao rồi? Đúng tiền chưa? Cái này còn chưa tới một tháng, kiếm được một trăm đồng, có phải hối hận lúc đầu không góp nhiều thêm chút không?” Giang Trường Hải nhìn vẻ mặt hớn hở ra mặt của hai người, nhướn nhướn mày, đắc ý lại khoe khoang nói.Nếu không phải ông sợ hai tên này nhát gan quá, sau khi biết chuyện này cứ lo lắng nhắc tới mãi, không cho ông làm nữa, ông nhất định muốn kéo hai người bọn họ cùng ông kiếm tiền rồi!Cái này còn kiếm nhiều tiền hơn vất vả làm ruộng với cha mẹ nữa.Sau khi Giang Trường Đào đếm tiền xong, mặt cực kỳ vui mừng mà nhét tiền vào trong túi, nghe được câu hỏi của anh cả ông ta, ông ta liền vội vàng gật đầu nói: “Đúng, là năm trăm đồng, anh cả à, anh đang nói đùa rồi, trong tay hai anh em có bao nhiêu tiền anh còn không biết à? Tụi em muốn góp nhiều hơn cũng không có đâu, nhưng mà, anh cả à, sau này nếu còn chuyện tốt như vậy, anh nhất định không được quên tụi em nha.”Giang Trường Đào sờ xấp tiền thật dầy cách quần áo kia, trong lòng cực kỳ kích động, tiền này thật sự quá dễ kiếm.Cũng chỉ mới mười mấy ngày, đã kiếm được một trăm đồng, trung bình mỗi ngày kiếm được ít nhất mười đồng, quả nhiên là đi theo anh cả là có tiền nha, ông ta nhất định phải ôm chặt cái cây to này.“Yên tâm đi, có chuyện tốt sẽ không quên hai đứa được, chỉ là cơ hội này chỉ có thể gặp, không thể cầu, mấy đứa đừng có ôm hy vọng nhiều quá.”Giang Trường Hải cũng không dám hứa hẹn gì nhiều với hai người họ, ông vẫn hiểu đạo lý giúp một ít thì là ân nhân, giúp quá nhiều thì thành kẻ thù.Cho nên chuyện sau này, để sau hẳn nói.Giang Trường Hà đếm chậm hơn chút, ông ấy quá kích động, tay đếm tiền cũng khẽ rung, ông ấy đếm tiền xong, xong lòng kích động mà nhìn anh cả của ông ấy, cười ngây ngô nói: “Anh cả, cảm ơn anh đã dẫn dắt tụi em kiếm nhiều tiền như vậy, chỉ có vài ngày mà đã kiếm được nhiều tiền thế rồi, đây thực sự là chuyện mà cả đời này em cũng không dám nghĩ tới đó.”Giang Trường Hải thấy ông ấy còn cầm tiền, sợ bị người khác nhìn thấy lại có thêm rắc rối: “Anh đã nói rồi, mấy đứa theo anh lăn lộn, sẽ không sai đâu, được rồi, thằng hai, mau cất tiền đi, đừng để cho người khác nhìn thấy.”“Ôi trời.” Giang Trường Hà cực kỳ nghe lời mà cất tiền.Bây giờ lời của anh cả với hai anh em họ gần như có hiệu quả không khác gì thánh chỉ.Chia tiền xong, cũng không còn việc gì nữa, Giang Trường Hải nói với hai người: “Được rồi, thằng hai, thằng ba, tụi mình mau ra ngoài, không thì lát nữa mẹ phát hiện lại cứ cằn nhằn.”“Dạ.”Hai anh em Giang Trường Hà mặt mày hớn hở, cất tiền đi ra khỏi phòng lớn, mỗi người đều trở về phòng của mình giấu tiền rồi mới đi ra ngoài.Mấy người cha con bọn họ vừa trò chuyện vừa nghe radio, chờ dọn cơm.Nhà họ Giang sau nửa tháng, cuối cùng cũng được ăn mặn, ở trên bàn cơm, người lớn, đứa nhỏ đều ăn cực kỳ vui vẻ.Chỉ có Chiêu Đệ là còn đang kiên trì không ăn đồ của phòng lớn, chỉ lựa đồ chay ăn.Cơm nước xong, Giang Trường Hải nhìn sắc trời cũng không còn sớm, ông nói với hai ông bà một tiếng, liền đạp xe đạp về trong trấn.Thấy mấy bé gái Đại Nha, Nhị Nha đều ở trong phòng bếp rửa chén, Giang Trường Hà liền mặt đầy vui vẻ trở về phòng.Trong phòng thứ hai, Triệu Tiểu Quyên đang ôm con trai của ông ấy đung đưa trên đất, ông ấy xoay tay đóng cửa lại, tiến tới nhỏ giọng hỏi: “Nguyên Bân ngủ rồi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận