Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 290. Thần giao cách cảm

Thẩm Thanh Minh thấy Chiêu Đệ thì sửng sốt một chút, hình như không hiểu tại sao cô bé này lại nhiệt tình với mình như vậy, nhưng cũng gật đầu một cái nói: "Được."
Thẩm Thanh Minh có chút ấn tượng đối với Chiêu Đệ, mặc dù bọn họ không cùng thôn, nhưng hai thôn cách gần, cũng quen biết lẫn nhau.
Mà sở dĩ Chiêu Đệ muốn đi cùng với Thẩm Thanh Minh, cũng bởi vì cô ta biết mẹ của Thẩm Thanh Minh là thanh niên tri thức đến từ thành phố, sau đó rất nhanh sẽ trở về dẫn theo cậu và cha cậu về thành phố hưởng phúc.
Chiêu Đệ nhớ rất rõ ràng, mỗi lần người nhà họ Thẩm trở về, ăn mặc đều rất gọn gàng xinh đẹp.
Sau đó có xe con, bọn họ liền lái xe con về, làm cho toàn bộ thôn vây xem, đặc biệt đồ sồ.
Cho nên cô ta muốn có quan hệ tốt với đối phương, sau này nói không chừng sẽ có chỗ cần dùng đến.
Tạm biệt Thẩm Thanh Minh ở giao lộ, Chiêu Đệ bước đi nhẹ nhàng về nhà: "Dạ, ông nội bà nội, cha mẹ, con đã về."
Trương Quế Hoa thấy Chiêu Đệ về, còn yêu thương nhìn cô ta một cái: "Rửa mặt tay chân đi, chút nữa ăn cơm."
Bà ta đã trực tiếp tuyên truyền một vòng trong thôn rằng Chiêu Đệ học thẳng lên lớp hai, lấy được một trận hâm mộ và ca tụng của mọi người, cho nên bây giờ nhìn cháu gái Chiêu Đệ này cũng thuận mắt.
"Đã biết, bà nội."
Một bên Triệu Tiểu Quyên quan tâm hỏi: “Chiêu Đệ, ngày đầu tiên con đi học cảm thấy như thế nào? Giáo viên giảng bài, nghe hiểu không? Có bị bạn học khi dễ không?"
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, giáo viên nói gì con cũng nghe hiểu cả, các bạn đều rất tốt, không ai bắt nạt con cả."
Chiêu Đệ gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía bà nội nói: "Đúng rồi, bác gái cả để cho cháu nói với bà, mẹ con bác gái cả ăn cơm tối ở xưởng của bác cả, buổi tối không về ăn."
"Được, biết rồi."
Trương Quế Hoa bực mình nghĩ, không về ăn mới tốt, còn có thể tiết kiệm lương thực cho nhà!
Một nhà ba người bọn họ đi ăn trong xưởng, cuối tháng phải trừ bao nhiêu tiền ăn đây? Mỗi người đều là người không biết chịu khổ, thật sự làm cho người ta lo lắng.
Rửa tay xong, Chiêu Đệ lại nói: "Bà nội, hôm nay khi đi học, giáo viên đặt câu hỏi, cháu đã trả lời đúng, giáo viên còn khen cháu thông minh nữa."
"Ai u, Chiêu Đệ giỏi như vậy sao, được được, sau này phải học tập cho giỏi."
Trương Quế Hoa cảm thấy Chiêu Đệ chính là Tam Nha thứ hai, đến cuối kỳ thi, nhất định có thể nhận được học bổng.
Hai người phòng hai cũng rất vui mừng, Chiêu Đệ của phòng hai họ không chịu thua kém, sau này đi ra ngoài, bọn họ cũng có thể ưỡn thẳng sống lưng.
Chỉ có Giang Trường Đào không vui nhìn hai đứa con trai.
Chí Văn và Chí Võ bị dọa sợ bởi ánh mắt của cha, quyết định một lát nữa cơm nước xong, sẽ lập tức đi làm bài tập, không cho cha tìm cơ hội đánh hai anh em.
Buổi tối một nhà phòng lớn mới trở về từ trong trấn, Giang Miên Miên rửa mặt một chút, nói mệt mỏi, chui vào chăn giả vờ ngủ, thực tế là vào không gian học tập của hệ thống.
Tô Uyển Ngọc nhìn con gái đã ngủ, nhỏ giọng nói: "Anh Hải, hôm nay em đến trường đón Miên Miên, đúng dịp thấy Chiêu Đệ cũng ở đó, sau khi đứa bé kia rơi xuống nước, đặc biệt thích đến gần Miên Miên, em lo lắng con bé có suy nghĩ không hay với Miên Miên, nếu không chúng ta chuyển Miên Miên lên trường tiểu học trong trấn học đi?"
"Hì, vợ, hai chúng ta đúng là thần giao cách cảm nha! Anh cũng đã sớm nghĩ đến chuyện này, trường tiểu học trên trấn khẳng định dạy tốt hơn trường tiểu học ở công xã mình, cũng gần với xưởng vận chuyển, buổi trưa anh cũng có thể đón Miên Miên đến phòng ký túc xá của anh ngủ trưa, như thế nào, anh nghĩ có chu đáo không?" Giang Trường Hải dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Uyển Ngọc, mặt đầy vẻ muốn khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận