Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 725 - Em có một vũ khí bí mật



“Bởi vì em có một vũ khí bí mật đó.” Tô Uyển Ngọc chớp mắt, cố tình thừa nước đục thả câu.“Vũ khí bí mật gì, mau nói ra chia sẻ với chị em đi.” Các đồng nghiệp hiếu kì, nhao nhao hỏi.Tô Uyển Ngọc chậm rãi nói: “Sau khi em giao lưu học tập xong, đi tản bộ ở một siêu thị thì thấy ở Hải Thành gần đây thịnh hành chì kẻ mắt và son môi đổi màu, lúc đó tò mò quá nên mua thử một cái, kết quả là cực kỳ đẹp.”Bà nói xong thì nhắm mắt lại, chỉ vào mí mắt rồi nói tiếp: “Mọi người nhìn con mắt của em này, có phải kẻ xong nhìn to hơn một chút với cả có thần hơn không? Còn nhìn em có vẻ tốt lên là do sử dụng son môi đổi màu mua ở Hải Thành đó.”“Chì kẻ mắt? Son môi đổi màu?” Đồng nghiệp nghe vậy đều vô cùng kinh ngạc.Son môi thì mọi người đều biết, nhưng còn son môi đổi màu là cái quái gì?Có phải công dụng như tên, là son môi đổi màu?Còn chì kẻ mắt thì mọi người chưa từng nghe qua, chẳng qua là nếu chưa từng nghe qua hai món đồ này thì cũng không sao, vì hiệu quả công dụng đều đã được thể hiện rõ trên khuôn mặt của Tô Uyển Ngọc.Người đồng nghiệp đầu óc linh động, thích chưng diện háo hức hỏi: "Tiểu Tô, em có bút kẻ mắt dư nào không? Có thể cho chị xin một cây không?”“Tiểu Tô, cho chị một cái nữa, thêm một cây son môi đổi màu, em còn nhiều không?” Chỉ cần một người hỏi thì những người khác cũng hỏi theo.Tô Uyển Ngọc đạt được mục đích thì cong môi cười một cái, vô cùng vui vẻ: “Không phải đúng lúc quá sao, ở chỗ em còn có nhiều lắm, suy nghĩ là một lần đi Hải Thành khó khăn quá, mà dùng lại hiệu quả nên mua dư ra định dùng dần, nếu mọi người muốn thì em sẽ chia cho vài cây.”“Muốn muốn, chị muốn một cây chì kẻ mắt và một cây son đổi màu.”“Chị cũng muốn.”Tô Uyển Ngọc thấy mọi người đều muốn thì trong lòng mừng thầm, ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Được được, đừng có gấp, mọi người muốn gì thì nói ra để em nhớ, giữa trưa em về em lấy cho.”Tô Uyển Ngọc nhìn vào danh sách, thống kê lại một chút, giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn xong xuôi thì chạy về nhà lấy đồ cho đồng nghiệp.Khi bà về nhà, vừa đúng lúc Giang Miên Miên đi đến nhà máy vận chuyển dùng cơm, hai mẹ con cũng không chạm mặt nhau.Buổi chiều Tô Uyển Ngọc cất một xấp tiền thật dày, trong lòng vui vẻ không tả nổi.Kiếm tiền kiểu này chỉ có nghiện mất thôi!Bận rộn ở đơn vì đến trưa, lúc tan làm, Tô Uyển Ngọc vừa ra cửa chính đã thấy Giang Trường Hải đẩy xe đạp đứng chờ cách đó không xa.Bà ngồi ở yên xe phía sau, mặt mũi tràn đầy vui mừng, nói với Giang Trường Hải hôm nay bán được bao nhiêu thứ ở đơn vị, Giang Trường Hải thỉnh thoảng gật đầu rồi trả lời vài câu.Về nhà, Tô Uyển Ngọc vội vàng nấu cơm, Giang Trường Hải thì cực kỳ tự giác mà mang hết quần áo bẩn vào nhà tắm để giặt.Cả nhà ăn cơm xong, Tô Uyển Ngọc vừa dọn thì mẹ Vương Lợi tươi cười đi đến cửa.“Chào thím.” Giang Miên Miên lễ phép chào.“Ôi Miên Miên nhỏ lễ phép quá.” Mẹ Vương Lợi cười ha hả, có thể thấy tâm trạng bà ấy hôm nay cực kỳ tốt.Tô Uyển Ngọc nghe được âm thanh ở ngoài thì xoa tay, từ phòng bếp đi ra chào hỏi: “Chị, ngồi đi, khách sáo làm gì.”“Chị vừa ăn cơm xong, để chị đứng một lát cho tiêu hóa.”Mẹ Vương Lợi mỉm cười lắc đầu, sau đó không chờ được mà chia sẻ niềm vui của mình với Tô Uyển Ngọc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận