Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1127 - Đắt chết đi được



Lời này của bà ta vừa dứt, người trong thôn trong lòng cũng có hơi khó chịu. Ôi, hiện tại bọn họ đúng thật là khác một trời một vực so với nhà họ Giang mà!Nhà họ Giang bọn họ có được nhiều con cháu có tiền đồ, có năng lực nên đã không cần phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời để kiếm công điểm để nuôi sống gia đình giống bọn họ nữa rồi.Nhưng mà tâm tư chua xót này của bọn họ vừa hiện lên ngay lập tức bị lương tri của chính mình bóp chết.Sao bọn họ lại có thể nghĩ người khác như vậy được chứ, sao bọn họ lại có thể quên mất được chuyện nhà họ Giang nhà người ta sửa đường, xây cầu cho thôn được chứ."Chị dâu, chị xem chị ăn nói kìa, hôm qua tôi đi ngang nhà chị, còn ngửi thấy mùi nhà chị hầm thịt nữa nha, những lời này của chị không chính xác rồi đấy nhé.""Ha ha, chứ còn gì nữa, hôm qua tôi ngang qua cũng ngửi thấy nữa đấy."Vốn dĩ Giang Trường Hải nghe thấy những lời nói chua ngoa của người phụ nữ kia cũng muốn phản bác, nhưng mà còn chưa kịp đợi đến khi ông chất vấn thì đã được người trong thôn chị một câu em một câu hóa giải cho rồi.Giang Trường Hải nhìn thấy tâm trạng của con gái ông tốt nên cũng không so đo gì với những người hay ganh tị, thích nói lời gièm pha này.Tụi ông ở cổng thôn nói chuyện chốc lát, Giang Trường Hải thấy sắc trời cũng đã không còn sớm nữa, ngoài trời lại còn nắng gắt nên nói đôi ba câu khách sáo với người trong thôn rồi dắt theo mấy đứa nhỏ về nhà.Về đến nhà, lại vừa khéo giờ tan tầm, người nhà họ Giang trông thấy bọn họ trở về đều rất kinh ngạc.Sau khi về phòng, Giang Miên Miên đem hết số quà mà cô út mua cho mọi người ra, bắt đầu phân phát cho mọi người."Chị cả nè, chị hai rồi Chiêu Đệ, Lai Đệ, mấy bộ váy này là cô út đặc biệt mua cho mọi người.""Wow, váy đẹp quá đi, cảm ơn Miên Miên, cảm ơn cô út." Đại Nha nhìn thấy bộ váy xinh đẹp, nở nụ cười tươi như hoa.Nhị Nha và Lai Đệ cũng mừng rỡ mà ngắm nghía chiếc váy trong tay, trong lòng rất hài hài lòng, mà đến ngay cả Chiêu Đệ - người tâm trạng lúc nào cũng bực bội cũng tốt hơn rất nhiều."Đây là giày mà cô út mua cho mọi người, còn cả đồ trang sức xinh đẹp nữa nè." Giang Miên Miên lại từ trong túi lấy ra thêm rất nhiều thứ.Trương Quế Hoa ngồi ở một bên, nhìn cô lấy từng món rồi lại từng món quà ra, mỗi một món quà được lấy ra, mí mắt bà cũng giật giật một cái.Đứa nhóc Trường Phụng này chi tiền mạnh tay quá rồi, những thứ đồ này nhìn thôi cũng biết là chẳng rẻ rúng gì, mua nhiều đồ cho mấy đứa con gái thế để làm gì, thật sự là không đáng.Nhìn thấy gương mặt tươi cười của mấy đứa cháu gái, cụ nhà đau lòng đang rỉ máu, xụ mặt răn dạy: "Đại Nha, Nhị Nha, Chiêu Đệ, Lai Đệ, cô út đối tốt với mấy đứa, trong lòng chúng bay phải biết ơn. Những món quần áo này đều cực kỳ đắt đỏ, mấy đứa ít mặc thôi! Còn cả những món đồ trang sức kia nữa, đừng để mất, biết chưa hả!""Vâng thưa nội, chúng cháu biết rồi." Đám cháu gái nâng niu món quà của mình, ngoan ngoãn đáp.Sau khi chia sau quà của mấy đứa cháu gái xong, Giang Miên Miên và Chí Văn, Chí Võ lại tiếp tục chia quà mà Giang Trường Phụng mua cho những người khác.Bởi vì hai vợ chồng Giang Trường Đào phải coi tiệm ở trong trấn nên quà của hai người họ Giang Miên Miên không lấy ra, cô định để đến khi cha cô đến đón cô vào thành phố thì sẵn tiện mang tới cho bọn họ.Lần này Giang Miên Miên đi nửa tháng, hai vợ chồng Giang Trường Hải cũng cực kỳ nhớ mong, bây giờ khó khăn lắm mới lại trở về, hai cha con ở quê nhà ăn bữa cơm rồi khuân đồ đạc quay trở lại thành phố.Tô Uyển Ngọc vừa ăn cơm xong, vẫn còn đang ngồi trong nhà coi tivi, trông thấy con gái bà đã về bèn uể oải vẫy vẫy tay: "Con gái lớn của mẹ, cuối cùng con cũng đã về rồi. Đến đây, để mẹ nghía một chút. Ừm, rất tốt, xem ra nửa tháng nay con ăn uống rất được, mập ra rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận