Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 243. Mỗi đứa một bao lì xì

Trừ những trường hợp đặc biệt xấu ra thì bình thường vợ chồng họ không có dối gạt Giang Miên Miên chuyện gì.
Giang Trường Hải gặp chuyện gì cũng đều thích về nhà thảo luận với vợ con mình.
“Như vậy cũng tốt, tất cả mọi người đều vui.” Giang Miên Miên thì thấu đáo hơn.
Cô cảm thấy ông nội không hổ là gia chủ của cả một nhà, quả nhiên rất thông minh.
Ông cụ thay đổi quy tắc như hiện giờ thì điểm chấm công ba nhà nộp lên coi như tiền ăn thôi.
Tiền còn lại thì về túi đúng người, sau này sẽ ít mâu thuẫn xung đột hơn, thế thì không dễ đòi chia nhà nữa.
Quy tắc mới này của Giang Đại Sơn không ảnh hưởng gì tới nhà bọn họ.
Nhưng với nhà thứ hai hì khác, nó có ảnh hưởng cực kỳ lớn. Sau khi mấy chị em Chiêu Đệ biết chuyện thì kích động tới độ ngủ không yên.
“Mẹ, sau này chúng ta có thể kiếm tiền rồi. Chờ tới đầu xuân, con muốn kiếm thêm chút điểm chấm công, để mua thức ăn ngon cho em trai ăn.” Đại Nha hào hứng nói.
“Đúng, con phải nỗ lực làm việc, kiếm nhiều tiền hơn, tốt nhất là đủ tiền đi học.” Nhị Nha cũng tràn trề ý chí chiến đấu.
Triệu Tiểu Quyên nhìn những đứa con gái hiểu chuyện nhà mình, trong lòng vừa mừng vừa xót: “Sau này nhà mình sẽ kiếm nhiều tiền, mẹ cũng có thể mua vải may quần áo, mua thức ăn ngon cho các con rồi. Nhưng sáu đồng hôm nay mình nhận được phải đưa nhà bác cả trước nhé.”
Bà muốn trả hết nợ cho nhà anh cả đã, số còn lại mới tiền của họ.
Chỉ có Chiêu Đệ là không chút phản ứng, thầm nghĩ vẫn bị ông bà lấy đi đa số thì vui vẻ cái gì, ra ở riêng sống một mình mới là có lợi nhất!
Phòng thứ hai tràn ngập không khí hy vọng nhiệt tình, còn nhà thứ ba thì không ấm áp như vậy.
“Trường Đào, anh nói xem, sao cha lại làm vậy chứ? Cứ như lúc đầu cũng tốt mà, sao lại đổi quy tắc lại như thế? Cứ vậy sau này mẹ có trợ cấp cho chúng ta nữa không?” Tôn Lệ Hà cau mày lo lắng nghĩ.
Giang Trường Đào không nói chuyện, bởi vì trong lòng ông ta cũng đang không vui vẻ gì.
Ông ta biết mình không thông minh, may mắn như anh cả, cũng chẳng có nhiều sức lực làm việc như anh hai được.
Hồi trước phải nộp toàn bộ số tiền thì không nhìn ra đâu, nhưng giờ kết toán sổ sách kiểu đó thì ai mà chẳng biết ông ta đang đứng chót.
Giang Trường Đào vốn đã buồn bực, nghe Tôn Lệ Hà phàn nàn thì càng tức hơn: “Rồi, lải nhải cái gì? Cha nói gì thì làm vây đi, có cãi lại được à?”
Tôn Lệ Hà đang định mắng lại, nhưng sợ bị ai nghe được sẽ truyền tới tới bạ cụ, đành phải bấm bụng nằm về giường.
Hai đứa nhóc Chí Văn, Chí Võ không biết phiền muộn trong lòng mẹ mình, bây giờ đã nằm trên giường ngáy khò khò rồi.
Hôm sau là mùng một, nhà họ Giang muốn đi viếng mồ mả tổ tiên, cho nên mọi người đều dậy rất sớm.
Sau khi thăm mộ xong thì về nhà. Ông cụ cầm phong bao lì xì mình dùng giấy đỏ cắt dán ra, bên trong có một phân tiền, là để lì xì cho tụi nhỏ trong nhà.
“Lại, lại đây cả đi, ông bà lì xì cho các con.” Trương Quế Hoa cười tươi gọi hai cháu trai mình lại.
“Chúc ông bà năm mới vui vẻ.” Chí Văn, Chí Võ hào hứng chạy lại trước mặt Trương Quế Hoa, ôm tay bà ta làm nũng.
“Giỏi, giỏi, cháu của bà ngoan lắm. Lại đây, mỗi đứa một bao lì xì nhé.” Trương Quế Hoa đưa mỗi đứa nhóc một phong bao đỏ chót.
Nhóm Đại Nha cũng đi tới, chúc tết theo quy củ. Mặc dù Trương Quế Hoa không đối xử tốt với mấy cô bé như cháu trai, nhưng cũng không thể mặc kệ.
“Chúc ông bà năm mới vui vẻ, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý, sống lâu trăm tuổi.” Giang Miên Miên là người cuối cùng ra chúc tết.
“Ài, giỏi lắm cháu gái ngoan. Đúng là hiểu chuyện thật, trẻ con được đi học đúng là ăn nói khác hẳn, nghe hay lắm.” Gương mặt mo của Trương Quế Hoa cười như hoa nở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận