Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 322. Thật không phải là bà ta

Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ trong mơ, bà ta lập tức ngồi dậy, vừa cầm đồng hồ bỏ túi vừa chạy ra ngoài, muốn ném đồng hồ bỏ túi về trên đống củi.
Cái tiện nghi này bà ta không chiếm được!
Nếu xui xẻo, vậy chính là uống nước lạnh nhét kẽ răng.
Tôn Lệ Hà chạy đến cửa, đang muốn đặt đồng hồ bỏ túi lên đống củi, đúng lúc Trương Quế Hoa đi ra từ nhà vệ sinh, bắt được hành động của bà ta.
"Tôn Lệ Hà, trong tay con cầm cái gì thế?!"
"Trong tay con không có gì cả!" Tôn Lệ Hà theo bản năng nằm đồng hồ bỏ túi giấu sau lưng.
Nhưng bà ta càng như vậy, Trương Quế Hoa càng nghi ngờ, hung thần ác sát trợn mắt ra lệnh: "Mở bàn tay ra cho mẹ nhìn một chút, có phải là đồng hồ bỏ túi của Tam Nha hay không!"
"Thật sự không có gì cả." Tôn Lệ Hà xoay người muốn chạy.
Trương Quế Hoa lập tức nhào tới cướp: "Tốt lắm! Thì ra là cô, con vợ ngu ngốc tầm mắt hạn hẹp, lấy đồng hồ của Tam Nha."
Giọng nói bén nhọn truyền khắp toàn bộ nhà họ Giang, làm cho tất cả mọi người đều thức dậy.
"Mẹ, không có, không phải con lấy, đây là con nhặt được." Tôn Lệ Hà hốt hoảng giải thích.
"Cô nhặt?! Vậy hôm qua thằng cả hỏi mấy lấy, sao ngay cả một cái rắm cô cũng không thả? Cô thật sự muốn chết, đồ của người trong nhà cũng dám trốn, gan của cô ngày càng lớn, từ việc trộm ăn, đến bây giờ ngay cả đồng hồ đắt như vậy cô cũng dám trộm, xem tôi có đánh chết đứa con dâu thiếu đạo đức như cô không." Trương Quế Hoa đuổi theo bà ta vừa đánh vừa chửi.
Người nhà họ Giang nghe được động tĩnh này thì vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài, vừa ra tới bọn họ đã thấy Trương Quế Hoa ấn Tôn Lệ Hà lên tường đánh.
Ở trong phòng Giang Trường Đào đã nghe được lời của Trương Quế Hoa, sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi, lúc này thấy vợ bị đánh, cũng không có ý muốn lên ngăn cản.
Một nhà phòng hai thấy một màn này, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Loại người thích món lợi nhỏ như Tôn lệ Hà này, quả thật là có thể làm được loại chuyện này.
Trong mắt Chiêu Đệ tràn đầy thoải mái nhìn Tôn Lệ Hà bị đánh, quả nhiên ác nhân cần có ác nhân trị, hiện này, ở trong cái nhà này cũng chỉ có bà nội có thể trị được thím ba.
Trái lại hai anh em Chí Văn Chí Võ thấy bà nội yêu thương bọn họ nhất đang ấn mẹ bọn họ lên tường đánh, liền vội vàng tiến lên khuyên.
"Bà nội, bà đừng đánh mẹ con nữa." Chí Văn kéo Trương Quế Hoa, Chí Võ ôm eo bà nội, liều mạng muốn tách bà nội với mẹ ra.
Trương Quế Hoa nhìn hai cháu trai một cái, hừ lạnh một tiếng, dừng tay lại.
Bà ta nhìn Giang Trường Hải nói: "Thằng cả, đồng hồ bỏ túi của Tam Nha ở chỗ Tôn Lệ Hà này, mẹ chính mắt nhìn thấy, nhất định là khuya ngày hôm kia cô ta nhặt được, cố ý giấu đi."
"Không có, mẹ ơi, con thật sự không có, cái đồng hồ bỏ túi này là tối hôm qua con nhặt từ trên đống củi, ngày hôm qua quá muộn, con chưa kịp đưa cho anh cả, không phải mới sáng sớm con đã định đưa qua rồi sao." Tôn Lệ Hà vội vàng giải thích.
"Cô có lòng tốt như thế thật à, nhất định là khuya hôm trước cô nhặt được, muốn giấu riêng." Trên mặt Trương Quế Hoa đầy vẻ không tin nói.
"Mẹ, thật sự là ngày hôm qua con nhặt được, con thề, nếu như nói con láo sẽ bị thiên lôi đánh chết không được tử tế." Tôn Lệ Hà đánh cược thề độc.
Đáng tiếc, ở nhà họ Giang danh tiếng của bà ta thật sự chẳng ra sao, dù cho bà ta có thề cũng không ai tin tưởng.
"Trường Đào, anh giúp em nói mấy câu đi, em thật sự không trộm đồng hồ bỏ túi của Tam Nha, em là oan uổng!"
Tôn Lệ Hà nhìn người trong nhà không một ai tin tưởng bà ta, bà ta chạy đến, kéo lấy Giang trường Đào, muốn để ông ta giúp bà ta nói mấy câu.
Giang Trường Đảo chán ghét hất tay Tôn Lệ Hà ra, không chỉ không có ý giúp bà ta, còn hung hăng trợn mắt với bà ta một cái.
Tôn Lệ Hà thấy ngay cả Giang Trường Hải cũng không tin mình, trong lòng bực bội muốn chết, thật sự không phải bà ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận