Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1081 - Mỗi người một nửa



“Đứa nhỏ Miên Miên này thật tốt bụng, lại hiểu chuyện, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn đây.”“Đúng đấy, đứa nhỏ này làm việc chu đáo, biết suy nghĩ cho cả những người làm việc chân tay như chúng ta, thật sự đáng quý.”Những người ăn bánh bao vào bụng, đều khen Giang Miên Miên lên tận trời cao.Giang Miên Miên cùng mẹ cô qua đây phát bánh bao, vừa đi đến, liền bị vây quanh bởi đám người khen ngợi không ngớt, làm cho cô sợ đến mức không dám qua phát bánh bao nữa.Thế là Giang Miên Miên không đi phát bánh bao, dứt khoát dành toàn bộ thời gian đọc sách, vì cô sắp phải đi học rồi.Con đường từ thôn Thạch Kiều lên huyện còn có cầu, tổng cộng phải sửa hơn bốn tháng nữa mới xong được.Sửa xong đường, công xã còn đặc biệt tổ chức lễ biểu dương gia đình Giang Miên Miên cùng Giang Trường Phượng.Tại lễ biểu dương, lãnh đạo của công xã từ đầu đến cuối dùng thái độ cực kì hăng hái khen ngợi họ, rồi tặng cho họ giấy khen và phần thưởng.Bên này sau khi xong việc, Giang Trường Hải cũng định quay về thành phố, khoảng thời gian này, ông thỉnh thoảng sẽ quay về xem có việc gì quan trọng cần giải quyết không.Vợ và con gái ông, một người đi làm, một người đi học, vẫn là nhẹ nhàng hơn.Chỉ có mình ông cực khổ, phải chạy qua chạy lại giữa hai bên.Bây giờ xong việc rồi, ông cuối cùng cũng có thể quay về thành phố nghỉ ngơi hai ngày.Ngày cuối cùng Giang Trường Hải ở thôn Thạch Kiều, thằng hai, thằng ba cùng vợ qua tìm ông.“Anh cả, chuyện làm ăn lúc trước chúng ta bàn, anh đã nghĩ ra chúng ta sẽ làm gì chưa?” Giang Trường Đào xoa xoa tay, có chút sốt ruột hỏi.“Anh nghĩ kĩ rồi, anh biết các em cũng có chút tiền, như thế này nhé, ba anh em ta cùng góp vốn, mở một siêu thị lớn ở trên huyện, anh đã tìm nguồn cung ứng, lấy hàng từ chỗ đó, đảm bảo giá thấp hơn mọi chỗ khác, các em thấy thế nào?” Giang Trường Phượng nói xong, cười hỏi bọn họ.Nguồn cung cấp hàng mà Giang Trường Hải nhắc đến, thật ra chính là Đường Lâm.Đứa trẻ Đường Lâm này mấy năm nay làm ăn ngày càng khấm khá, bây giờ đến Dương Thành cũng trở thành siêu thị lớn của cậu ta.Mặc dù bây giờ mua đồ ở chợ xã không cần dùng các loại phiếu nữa, nhưng vẫn có rất nhiều mặt hàng giá cao mà số lượng lại ít.Vậy nên ông ấy nhìn trúng cơ hội lần này, dự định mở một siêu thị, tốt hơn là có thể thay thế luôn chợ xã.Những mặt hàng ông ấy lấy từ chỗ Đường Lâm đa số là những mặt hàng chất lượng, giá cả phải chăng, mà Đường Lâm còn miễn cho ông phí vận chuyển, nhờ vào mối quan hệ với cậu ta, Giang Trường Hải căn bản không cần bận tâm quá nhiều.“Anh cả, siêu thị là cái gì vậy?” Giang Trường Hà không hiểu hỏi.Giang Trường Hải quên mất hai cậu em trai của ông đã mấy năm không đến Dương Thành rồi, họ không biết sự phát triển của bên ngoài cũng là việc bình thường, ông giải thích đáp: “Cũng giống như chợ xã và cửa hàng bách hóa vậy, chỉ là tên khác nhau mà thôi, chúng ta nhập hàng vào giá thấp, có thể bán ra với giá thấp hơn chợ xã một chút, như vậy sẽ dễ dàng thu hút khách đến mua.”Bây giờ địa vị của chợ xã đã ăn sâu bén rễ vào trong lòng tất cả mọi người, nếu như muốn thay thế chợ xã, vậy thì phải đánh vào giá cả.Ông ấy dự định hạ thấp giá những mặt hàng bên chợ xã có như vật dụng hàng ngày, mà những mặt hàng chợ xã không có hoặc khan hiếm, ông ấy có thể bán với giá chung, như vậy chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều khách hàng.Giang Trường Đào bỗng dưng tỉnh ngộ gật gật đầu, sau đó đặt ra câu hỏi ông quan tâm nhất: “À, thì ra là giống như chợ xã, vậy anh cả, để mở siêu thị như anh nói thì em và anh hai cần góp vào bao nhiêu tiền?”Giang Trường Hải cũng biết trong tay hai người họ cũng chẳng có bao nhiêu: “Như thế này nhé, anh bỏ ra hai nghìn tệ, chiếm một nửa siêu thị, còn hai em mỗi người bỏ ra một nghìn tệ, mỗi người chiếm một nửa phần còn lại, thế có được không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận