Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 497. Nhị Nha đi học 1

Đợi tất cả mọi người ăn cơm xong hết, Giang Trường Hà nhìn vẻ mặt cha mẹ ông đều rất tốt, ông mới mở miệng nói: “Cha mẹ, học kỳ này khai giảng, con muốn đưa Nhị Nha đi học.”
“Gì hả? Đưa Nhị Nha đi học?” Trương Quế Hoa vừa mới ăn cơm xong, lúc này đang tựa vào tường, vị ngon của thịt theo vẫn còn đọng lại, bà ta vừa nghe đến lời của đứa con thứ hai thì lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt không vui mà nhìn chằm chằm Giang Trường Hà.
“Dạ, mẹ, con, con muốn đưa Nhị Nha đi học.” Giang Trường Hà đối diện với ánh mắt kinh người của mẹ ông, một lần nữa kiên định nói.
Nhị Nha cũng bất ngờ một chút, cô bé không nghĩ tới bỗng nhiên cha cô bé lại nói chuyện này.
Cô bé kích động mà nhìn cha mình, đôi tay dưới bàn hồi hộp mà đan lại với nhau, thậm chí đầu ngón tay cũng thoáng trắng bệch.
Vốn cô bé thấy thời gian cứ trôi qua từng ngày, sắp đến lúc tựu trường rồi, nhưng mà cha cô bé cứ mãi không nhắc tới, cô bé còn tưởng là không có hy vọng gì, không ngờ rằng hôm nay cha cô bé lại thật sự nói đến.
Triệu Tiểu Quyên cũng bị Giang Trường Hà làm hết hồn, thật ra mấy ngày nay bà ấy vẫn luôn nghĩ tới chuyện đi học này của Nhị Nha, bây giờ thấy ông nói chuyện này ra, bà ấy ôm Giang Nguyên Bân, mặt cực kỳ lo lắng mà nhìn mẹ chồng.
Đại Nha và Lai Đệ đều thấp thỏm, lo lắng nhìn bà cụ, trong lòng cầu nguyện, hy vọng hai ông bà có thể đồng ý cho Nhị Nha đi học, dù bắt mấy cô phải làm nhiều thêm một chút việc cũng không sao cả.
Thật ra thì lúc mới đầu Chiêu Đệ cũng có hơi bất ngờ, nhưng mà không có quá bất ngờ như những người khác, dù sao thì bây giờ nhà cô ta cũng có đứa con trai, sau khi có con trai thì khi nói chuyện, làm việc chắc chắn cũng trọng lượng hơn.
“Con nghĩ gì vậy? Thằng hai này, có phải con ăn thịt heo nhiều nên bị mỡ heo là mờ mắt không hả? Bây giờ có Chiêu Đệ và Chí Văn, Chí Võ đi học, nhà con còn có một đứa con nít phải nuôi, con cảm thấy một năm nhà chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền hả? Còn phải trả tiền cho Nhị Nha đi học? Con thật sự nghĩ rằng nhà mình có núi vàng núi bạc, xài không hết hay sao?” Trương Quế Hoa tức giận quát hỏi.
Lời quát hỏi của Trương Quế Hoa như một đòn cảnh tỉnh, đánh nát hy vọng của Nhị Nha, cô bé đỏ ửng vành mắt cúi đầu, tự giễu cười, quả nhiên cô bé không nên ôm lấy ảo tưởng không thực tế như vậy, không đúng sao?
Nhưng khi cô bé tận mấy thấy Giang Miên Miên dựa vào việc học mà từng chút một thay đổi vận mệnh của bản thân, trong lòng cô bé liền dấy lên ngọn lửa hy vọng.
Cô bé cảm thấy chuyện Tam Nha có thể làm được thì cô bé cũng có thể, cô bé đúng là ngốc hơn Tam Nha, nhưng mà cô bé có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân mà bù lại sự chênh lệch đó.
Cô bé có thể trả giá, cố gắng gấp mười lần, thậm chí là một trăm lần, chỉ cần có thể thay đổi được số mệnh của mình.
Nghĩ tới đây, cô bé nhìn về phía Giang Miên Miên nhìn cầu xin giúp đỡ, hy vọng cô có thể nói giúp mình.
Giang Miên Miên thấy ánh mắt của Nhị Nha, gật đầu trấn an cô bé, vừa định mở miệng đã nghe cha cô giành nói giúp cho Nhị Nha trước rồi.
Giọng Giang Trường Hải vẫn ung dung, thoải mái như thường lệ: “Mẹ à, mẹ đừng có nóng giận, có chuyện gì thì từ từ nói, thật ra thì con thấy thằng hai nói cũng có lý, con thấy đứa nhỏ Nhị Nha này cũng hạt giống học hành, nếu sau này con bé đi học có tiền đồ, có bản lĩnh, cũng có thể giúp đỡ cho gia đình, mẹ xem Miên Miên không phải là một ví dụ sống sờ sờ sờ sao, số tiền con bé kiếm được khi đi học cũng hơn nửa năm tiền lương của con rồi.”
Giang Miên Miên đợi cha cô nói xong, vội vã nói tiếp: “Đúng đó bà, con cũng thấy ý này của chú hai tốt lắm, con thấy hơn một năm nay chị hai vẫn luôn nghiêm túc, chăm chỉ học tập, hơn nữa học cũng rất tốt.”
Tô Uyển Ngọc cũng nhẹ nhàng nói một câu: “Chủ tịch chúng ta cũng đã nói, đi học thay đổi số mệnh, phụ nữ cũng có thể gánh nửa vùng trời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận