Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 242. Không cần xem sổ sách đâu

Nếu như tính toán sơ qua thì điểm chấm công nhà họ sẽ là nhiều nhất đấy.
Giờ cha chồng nói vậy, thế thì nhà họ sẽ là nhà giàu nhất rồi.
Chỉ có nhà thứ ba là không quá tình nguyện, bởi vì trước kia Trương Quế Hoa thường hay trợ cấp riêng cho họ.
Nếu giờ cha ông ta thay đổi quy tắc như vậy, chắc chắn tiền trợ cấp sau này sẽ ít đi.
Nhưng trong nhà họ Giang, lời Giang Đại Sơn chính là lớn nhất, dù bọn họ phản đối thì cũng vô ích.
Giang Trường Đào đành phải gật đầu: “Con cũng không có ý kiến.”
“Nếu tất cả đều không có ý kiến thì bắt đầu từ hôm nay, quy tắc mới sẽ có hiệu lực. Bây giờ chúng ta kết toán sổ sách năm nay nào.”
Giang Đại Sơn bắt đầu tính: “Sáu tháng cuối năm nhà thằng cả không đi làm, trừ điểm chấm công, còn phải bổ sung mười sáu đồng năm hào. Thằng cả, con lại xem sổ sách đi này.”
Bà cụ nghe xong thì không vui nhìn qua con trai cả.
Đáng tiếc da mặt Giang Trường Hải dày như tường thành, cái nhìn này chẳng chút ảnh hưởng nào tới ông.
Ông còn rất sảng khoái lấy mười bảy đồng trong túi ra đưa cho Trương Quế Hoa: “Không cần xem sổ sách đâu. Mẹ, mười bảy đồng này, không cần xem.”
Gần sang năm mới rồi, Trương Quế Hoa cũng chẳng muốn mắng mỏ ai. Bà ta nhận tiền rồi dặn dò: “Sang năm nhớ siêng năng làm việc, không được một ngày vãi chài, hai ngày phơi lưới. Nông dân như chúng ta chú trọng nhất là chăm chỉ làm việc, không thể chơi bời được.”
“Biết rồi mà mẹ, cứ yên tâm đi.” Giang Trường Hải nhanh chóng đáp lời, dù sao đầu xuân năm sau ông cũng chuyển qua làm công nhân ở nhà máy.
Giang Đại Sơn lại nói: “Năm nay nhà thằng hai là nhiều điểm chấm công nhất, trừ đi tiền phải nộp thì được lấy về sáu đồng ba hào, bọn con tự kiểm tra lại đi.”
“Không cần kiểm tra đâu cha ạ, chắc chắn là cha tính đúng rồi mà.” Vợ chồng nhà thứ hai nghe nói mình được nhận lại sáu đồng, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn.
“Ừm, bà nó, trả tiền cho thằng hai đi.”
Trương Quế Hoa nhìn số tiền còn cầm chưa nóng trong tay, mặt mũi không tình nguyện đếm sáu đồng ba hào đưa Giang Trường Hà: “Không được phung phí số tiền này đâu đấy.”
“Bọn con đã biết rồi mẹ.”
Vợ chồng nhà thứ hai cực kỳ kích động, đây là lần đầu họ được cầm nhiều tiền đến thế.
Lần trước có mượn hai mươi đồng của Giang Trường Hải thì không tính.
Còn đây mới là tiền họ tự tay làm ra, là thuộc về họ, đương nhiên khác hẳn.
“Nhà thằng ba thì trừ đi điểm chấm công phải nộp, còn lại một đồng tám, tự kiểm tra lại đi.”
Vợ chồng thứ ba nghe thấy mình thua nhà anh hai tới tận bốn đồng, sắc mặt lập tức tối sầm.
Rõ ràng là bình thường bọn họ cũng làm việc bằng nhà anh hai, trong nhà chỉ nuôi hai đứa nhỏ, sao bây giờ lại thua nhiều đến thế?
Họ quên luôn mấy cô nhóc nhà anh hai, sức làm của mấy cô bé đó cũng phải hơn một người trưởng thành.
Giang Trường Đào thì chỉ nói thầm trong lòng, nhưng Tôn Lệ Hà lại khác, bà đưa tay với lấy sổ sách, muốn xem cho kỹ, sợ rằng cha chồng đã tính sai.
Lại phát hiện đúng là điểm nhà họ ít hơn điểm chấm công nhà anh hai rất nhiều, chỉ có thể nhận lại hơn một đồng mà thôi.
Xem sổ sách xong, vợ chồng Giang Trường Hải đi về phòng. Nhìn thấy bọn con nít đang ồn ào bên trong thì họ lập tức lên tiếng đuổi người: “Được rồi, đã mấy giờ rồi, mau về đi ngủ đi, ngày mai lại chơi tiếp.”
“Ồ.” Bọn nhỏ đang ăn uống hăng say, thấy bác cả trở về thì đều ngoan ngoãn về phòng.
“Cha mẹ, sao cha mẹ về muộn thế?” Giang Miên Miên ngáp một cái rồi hỏi, làm cô vất vả nửa ngày trời.
“Bận tính sổ sách trong phòng ông con.” Giang Trường Hải đáp lại, sau đó cắn hạt dưa nói lại quy tắc mới do ông cụ đặt ra cho con gái mình nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận