Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 437. Ít ăn bánh ngọt đi

"Chao ôi, vậy dì lại xào thêm một đĩa cải xanh, vừa đủ sáu món." Dì Tôn gật đầu nói.
Chờ dì Tôn nấu cơm xong, lúc món ăn được bưng lên, dì ấy nhìn Giang Miên Miên, nhiệt tình nói: "Lần đầu Miên Miên đến đây, dì cũng không biết cháu thích ăn gì, cứ dựa theo khẩu vị của con nít, làm nhiều món chua ngọt một chút."
"Cảm ơn dì Tôn, cháu không kén ăn, dì làm gì cháu đều thích ạ." Giang Miên Miên miệng ngọt nói.
"Được, được, đứa nhỏ này thật ngoan, được rồi, hai đứa nhanh ăn cơm đi, một lát sẽ lạnh mất." Dì Tôn cười nói.
Một cái bàn lớn như vậy, chỉ có hai đứa bé Giang Miên Miên và Úc Thừa ngồi ăn cơm, lúc ăn cơm, Úc Thừa không thích nói chuyện lắm.
Giang Miên Miên nhìn Úc Thừa một cái, suy nghĩ nếu như cô không đến đây, có phải mỗi ngày cậu đều một mình ngồi đây ăn cơm, vậy có bao nhiêu cô đơn chứ?
Lúc ăn cơm cô thích náo nhiệt một chút.
Giống như nhà của cô, cha cô sẽ nói một ít chuyện trong xưởng, chọc cho mẹ và cô cười, người một nhà vui vẻ hòa thuận, không khí như vậy tốt biết bao, mỗi lần như vậy cô cũng có thể ăn nhiều thêm nửa chén cơm.
Úc Thừa nhìn Giang Miên Miên ăn cơm, đột nhiên thở dài, cậu cười nhạo nói: “Sao vậy? Buổi trưa ăn nhiều? Bây giờ ăn không nổi nữa?"
"Mới không phải đâu, đồ buổi trưa em ăn cũng đã tiêu hóa xong rồi, chỉ là em thấy dì Tôn làm nhiều đồ ăn như vậy, sợ hai chúng ta ăn không hết, lãng phí." Giang Miên Miên khẽ nhíu mày, bộ dạng như ông cụ non vậy.
Bây giờ thời tiết nóng, thức ăn để qua một đêm, nhất định sẽ bị hư.
Đều nói hoàn cảnh thay đổi con người, kiếp trước Giang Miên Miên cũng không phải người tiết kiệm như vậy.
Nhưng đời này cô ở thôn Thạch Kiều, mỗi ngày khó khăn lắm mới được ăn no, còn phải cắt cỏ cho gà ăn heo ăn, làm cho cô biết lương thực đáng quý, cũng dưỡng thành thói quen tốt không lãng phí một hạt gạo nào.
"Người không lớn, chuyện lo lắng lại rất nhiều nha, yên tâm đi, thức ăn còn dư lại, anh có thể ăn hết, em ít ăn bánh ngọt đi, nếu không sẽ không cao nổi." Úc Thừa cố ý hù dọa cô.
"Sẽ không đâu, cha mẹ em đều rất cao, em nhất định cũng sẽ cao lên." Giang Miên Miên cau mũi phản bác lại Úc Thừa.
Trên bàn cơm có Giang Miên Miên, không khí trong trẻo lạnh lùng của nhà họ Úc dần náo nhiệt lên, Úc Thừa ăn cơm xong với đôi mắt tràn đầy ý cười.
Giang Miên Miên nhìn trên bàn, thức ăn đã được ăn sạch, không nhịn được giơ ngón cái với Úc Thừa.
"Anh Úc, anh thật lợi hại, vậy mà cũng ăn hết." Giang Miên Miên vừa hâm mộ vừa sùng bái phát ra tự đáy lòng, cô cũng muốn có một cái dạ dày to như vậy.
Úc Thừa đánh nhẹ lên đầu Giang Miên miên, ợ một cái: "Được rồi, em nhanh về phòng ngủ đi, anh phải đi rèn luyện một chút."
Úc Thừa vì thực hiện lời nói khoác trên bàn cơm của mình, ăn có chút căng bụng, chẳng qua vì giữ gìn hình tượng của mình trong mắt Giang Miên Miên, cậu cố nén không biểu hiện ra.
Giang Miên Miên về phòng thay quần áo ngủ, cô ngồi xe lửa mấy ngày nay, mỗi buổi tối ngủ cũng không quá thoải mái.
Hôm nay lại ra ngoài chơi một buổi chiều, cô cũng có chút mệt rồi.
Cô thả túi vải đeo bên hông xuống, lấy ra một trăm đồng, bỏ vào quần áo ngày mai mình muốn mặc.
Nằm thoải mái trên giường mềm mại, không bao lâu, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Chờ Úc Thừa rèn luyện tiêu hóa xong đi về, đứng ở trước cửa phòng Giang Miên Miên, khẽ gõ cửa một cái, thấy bên trong không có người nào trả lời, cậu vặn nắm cửa, lặng lẽ đi vào.
Thấy cô gái nhỏ đã ngủ say, Úc Thừa giúp cô đắp kín chăn, mới đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận