Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 420. Mượn tiền đi học 3

“Đúng vậy đấy Nhị Nha, bác cả của con đã giúp đỡ nhà chúng ta rất nhiều rồi. Tiền đi bệnh viện của Chiêu Đệ trước đây chúng ta còn chưa trả xong, bây giờ lại đi mượn tiền, vậy...” Triệu Tiểu Quyên có chút ngại ngùng, cảm thấy nhà mình nợ nhà anh cả quá nhiều ân tình.
Nhị Nha cũng biết là như vậy, nhưng cô bé cũng rất muốn đi học: “Cha mẹ, tiền của Tam Nha không cần cha mẹ trả đâu. Đợi sau này con tự kiếm tiền rồi sẽ trả cho em ấy, ân tình này con cũng sẽ nhớ thật kỹ, sau này con sẽ báo đáp Tam Nha gấp đôi.”
Chiêu Đệ thấy chị hai của mình như vậy, trong lòng càng không vui.
Cô ta muốn để Nhị Nha đợi thêm một chút, muốn nói rằng vấn đề tiền cứ giao cho cô ta, rất nhanh thôi bọn họ sẽ có một số tiền lớn.
Nhưng bây giờ trong túi cô ta đến năm hào cũng không có, cho dù cô ta nói những lời huênh hoang này cũng không có ai tin, điều này khiến cô ta rất chán nản.
Giang Trường Hà và Triệu Tiểu Quyên thấy con gái kiên trì như vậy, Tam Nha lại đồng ý cho mượn tiền, trong lòng bọn họ cũng có chút dao động.
Triểu Tiểu Quyên có chút do dự: “Nhị Nha, cho dù cha mẹ đồng ý thì ông bà nội của con cũng không đồng ý đâu.”
“Không sao đâu mẹ. Tam Nha nói luật pháp của nước ta quy định không có bất kỳ ai có thể tùy tiện hạn chế tự do cơ thể của người khác, đến lúc đó em ấy cũng sẽ giúp con nói chuyện. Ông bà nội thương Tam Nha như vậy, lời em ấy nói ông bà chắc chắn sẽ đồng ý. Cha mẹ đồng ý đi, con không muốn làm ruộng cả đời.”
Lúc Nhị Nha nói những lời này, ánh sáng và sự nhiệt tình trong ánh mắt như chiếu rọi đến hai vợ chồng họ.
Hai người thấy con gái kiên định như vậy, vẫn cảm thấy rất thương con. Cả đời bọn họ đã như vậy rồi, sao không cố gắng hết sức một lần, cho các con một cơ hội chứ?
Giang Trường Hà nghĩ đến những điều này, cuối cùng cũng mở miệng: “Nhị Nha, chuyện đi học con đừng vội nói cho ông bà nội biết. Hai ngày nay trong nhà có việc, có nhiều họ hàng, đợi mọi người đi rồi, tiệc mừng thọ qua đi chỉ còn lại người nhà chúng ta thì mới nói đến chuyện này.”
Nhị Nha thấy cha mình nói vậy thì biết ông đã đồng ý chuyện này, cô bé vội vàng gật đầu: “Vâng, con nghe lời cha. Cha bảo lúc nào nói thì con sẽ nói lúc đó.”
Chiêu Đệ ở một bên cắn môi, quyết định chờ sau khi em trai được sinh ra sẽ bảo cha mình đi lên núi hái nhân sâm để bán lấy tiền, tuyệt đối không được lấy bố thí của Giang Miên Miên.
Giang Miên Miên không hề hay biết những việc phát sinh ở nhà hai. Đợi sau khi cha mẹ mình quay lại, cả nhà nói chuyện một lúc, nghĩ đến ngày mai còn có một gian hàng lớn liền đi ngủ.
Vì hôm qua Giang Trường Hải nói muốn thu mua cá tôm nên ngày hôm sau người trong thôn đã dậy từ sớm. Người lớn và trẻ nhỏ đều cầm lưới đánh cá và một số công cụ tự chế nhỏ, ra sông bắt cá bắt tôm.
Giang Trường Hà và Giang Trường Đào cũng lên đường từ sớm, ở nhà mấy người phụ nữ đang náo nhiệt chuẩn bị đào chúc thọ và những món ăn khác trong tiệc mừng.
Giang Miên Miên bị tiếng ồn ở bên ngoài đánh thức, cô dụi mắt, giọng nói mới tỉnh ngủ rất mềm mại: “Ồn quá, bên ngoài đang làm gì vậy?”
“Người thì ra sông bắt cá tôm, người thì đang nấu cơm.” Úc Thừa đã chạy bộ sáng sớm ở bên ngoài về trả lời.
“Bắt cá tôm? Em cũng muốn đi, anh Úc, chúng ta cũng đi bắt đi.” Giang Miên Miên nghe xong cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, cô chớp chớp đôi mắt to ướt át, nhìn Úc Thừa nói.
“Được, vậy em đi rửa mặt đi, chúng ta đi luôn bây giờ.”
Lúc hai người đến bờ sông, mặt trời vừa mới ló đầu, thời tiết cũng chưa nóng lắm.
Gái trai già trẻ trong thôn đều đang vui vẻ lội sông bắt cá.
Giang Miên Miên đứng ở bờ sông nhìn một hồi, trong lòng cũng ngứa ngáy cởi giày ra, kéo tay Úc Thừa: “Anh Úc, chúng ta cũng xuống bắt cá đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận