Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 421. Vui hơn bất kỳ ai

Úc Thừa nhìn bộ dạng tung tăng này của Giang Miên Miên cũng không từ chối, cởi giày xuống sông bắt cá cùng cô.
Giang Miên Miên không hề thành thạo, chỉ muốn tìm kiếm sự vui vẻ với mọi người ở dưới sông.
Tuy rằng ở dưới sông chỉ có chút cá tôm nhỏ, không hề dễ bắt. Nhưng tất cả mọi người đều rất ra sức.
Sau khi bắt cá được một giờ, bọn họ cầm giỏ cá đựng cá tôm mình đã mất công bắt được vui vẻ đi đến nhà họ Giang, tìm Giang Trường Hải đổi tiền.
Tuy rằng bọn họ cũng không bắt được bao nhiêu cá, mỗi nhà chỉ kiếm được mấy hào, nhưng bọn họ cũng không tốn nhiều thời gian. Dù sao cũng đang nhàn rỗi, kiếm được chút tiền vẫn hơn là không có gì. Người trong thôn vẫn thấy rất thỏa mãn.
Bán cá xong, người trong thôn đều quay về nhà nhổ rau cải trong vườn mình đưa đến nhà họ Giang, rồi lại giúp người nhà họ Giang làm thức ăn.
Người ta hay nói nhiều người thì nhiều sức mạnh, phần lớn phụ nữ trong thôn đều ở nhà họ Giang giúp đỡ. Chỉ qua hơn hai giờ đồng hồ, những thức ăn cần có trong tiệc mừng thọ đều đã chuẩn bị xong.
Chuẩn bị xong thức ăn, người trong thôn lại quay về nhà mình đem bàn, ghế và bát đũa đến. Đây cũng coi như tập tục của thôn Thạch Kiều.
Dù sao có nhiều người đến ăn cơm như vậy, không có nhà ai là có nhiều bàn ghế và bát đũa đến như thế. Vì vậy họ đều tự chuẩn bị những thứ này, đến khi ăn cơm xong lại lấy đồ của nhà mình về.
Đến giờ lành, những người phụ nữ trong thôn bắt đầu mang thức ăn lên. Một trăm cân thịt mà Giang Trường Hải cầm về trên cơ bản đều được dùng hết.
Mỗi bàn đều có hai đĩa thịt lớn, còn có cá chiên, tôm chiên, rau cải xào. Các thôn dân nhìn thấy bàn tiệc thịnh soạn như vậy, ánh mắt cũng nhìn thẳng hơn, trước khi nhập tiệc những âm thanh nuốt nước bọt thay nhau vang lên.
Đợi mọi người chúc thọ xong, Giang Đại Sơn cầm đũa lên tuyên bố khai tiệc, người trong thôn đều vội vàng gắp thịt.
“Ừm, thơm quá. Thịt này ngon thật.”
“Cá chiên này cũng ngon, theo tôi thấy những thứ này phải dùng dầu chiên ăn mới ngon, mẹ tôi nhất quyết tiết kiệm dầu, lần nào cũng chỉ biết đem đi hấp. Như vậy mà ngon thì mới lạ.”
Người trong thôn vừa ăn tiệc vừa năm mồm bảy miệng bàn luận.
Đợi mọi người ăn uống xong, bàn tiệc cũng trở nên lộn xộn. Những người phụ nữ trong thôn cười cười nói nói giúp nhà họ Giang thu dọn bát đũa. Thu dọn xong thì cầm đồ của nhà mình về.
“Quế Hoa, bữa tiệc của nhà con hôm nay thật sự rất đẹp, nhìn người trong thôn của con ai nấy đều ăn đến miệng đầy dầu mỡ, bụng tròn vo. Còn không ngừng khen các con nữa.” Mẹ đẻ của Trương Quế Hoa khoa tay múa chân khen ngợi.
Thấy con gái của mình sống tốt, được mọi người trong thôn ngưỡng mộ, bà ta vui vẻ hơn bất kỳ ai.
Chị dâu Trương cũng phụ họa: “Đúng vậy, thấy Quế Hoa sống tốt chị và mẹ cũng có thể yên tâm. Nếu không mẹ ở nhà lúc nào cũng nhớ đến em.”
Chị dâu Trương thấy người nhà họ Giang có tiền đồ, thái độ của bà ta với Trương Quế Hoa cũng thay đổi. Không bắt bẻ như trước đây mà trở nên lấy lòng nhiều hơn.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, không cần phải lo cho con. Bây giờ Trường Hải và Tam Nha đều có tiền đồ, thằng hai cũng có con trai, bây giờ con cũng không còn gì phải bận lòng nữa.” Trương Quế Hoa kéo tay mẹ của bà ta vui vẻ đáp.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Con cũng coi như khổ tận cam lai rồi, cuộc sống sau này cũng sẽ tốt hơn. Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, mẹ và chị dâu cùng các cháu của con về trước.” Bà cụ Trương vỗ tay Trương Quế Hoa nói.
“Mẹ, mẹ chờ một lát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận