Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 718 - Chỉ cho người sai



Mọi người vừa đi tới nhà chính, Tô Uyển Ngọc giả vờ lơ đãng nói: “Mọi người nhìn bức chữ này viết thế nào? Đây là của một đồng chí từ thủ đô viết cho Miên Miên. Có kỳ vọng rất cao đối với con bé nên cố ý viết một bức chữ để khích lệ tinh thần học tập.”“Ôi có thật không? Là chữ của đồng chí ở thủ đô! Vậy chúng ta phải xem kỹ một chút.” Dì Vương nghe vậy liền nhìn tác phẩm thư pháp treo ở nhà chính.Những người khác mặc dù không hiểu nhưng đều ngưỡng mộ ngước nhìn.“Ừm, chữ này viết rất tốt, nhưng trên đó viết gì vậy?” Thím Lý lớn tuổi nên cũng không biết được nhiều chữ, hơi nghi hoặc hỏi.“Là quyển “Bàn về Trung Quốc trỗi dậy”, để Miên Miên học tập cho giỏi, sau này trưởng thành rồi sẽ đền đáp lại cho Tổ quốc.” Sống lưng Tô Uyển Ngọc thẳng tắp, nói một cách đầy tự hào.“Được, ha ha, chữ viết rất đẹp.” Thím Lý tán dương.“Được, rất đẹp mắt, không tệ, không hổ là chữ viết của đồng chí thủ đô, không giống như chữ của chúng ta.” Những người khác cũng phụ họa thêm.Thực ra trong số họ có người không biết chữ, mặc dù vẫn có người biết nhưng căn bản lại không hiểu gì về thư pháp.Nét chữ mượt như nước chảy hoa trôi, là một tác phẩm thư pháp mạnh mẽ có lực lại để các bà khoe khoang thổi phồng lên một cách khô cằn, không có một chút chân thành nào.Tô Uyển Ngọc lập tức thấy mình khoe khoang sai người, chỉ có thể bất đắc dĩ rút lui, chuyển sang đề tài khác.“Chị dâu, thím Lý, chị Vương, em gái, đến đây, ngồi bên này.” Tô Uyển Ngọc mời mọi người ngồi ghế sô pha, bà đi vào phòng bếp lấy ít hạt dưa và kẹo ra để mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.Vừa mới ngồi xuống, mẹ Lý Lan đã hỏi: “Tiểu Tô, lần này mấy người đến Hải Thành chơi có mang về đồ gì tốt không?”Tô Uyển Ngọc vừa nghe xong thì mỉm cười nhìn Giang Trường Hải một chút, vui vẻ nói: “Chị dâu, xem như là chị hỏi đúng người rồi, lần này chúng ta đi Hải Thành mang về rất nhiều loại đồ chơi mới, mọi người đợi một lát em đi lấy ngay cho mọi người xem.”“Vậy thì tốt quá, ra là đã đến đúng lúc.” Thím Lý vỗ tay bộp một cái, phấn khởi nói.Mọi người ai cũng biết lần này vợ chồng Giang Trường Hải đi Hải Thành về sẽ không về tay không.Mẹ Vương Lợi nhìn Tô Uyển Ngọc đi vào phòng, vội vàng hỏi: “Đúng rồi Tiểu Tô, tháng trước chị có đặt cho mẹ chị một sợi dây chuyền vàng ấy, em đã lấy chưa?”“Chị dâu, chị yên tâm đi, làm sao mà quên được, đều mang về cả rồi.” Tô Uyển Ngọc nói xong liền lấy ra một cái túi nhỏ, đều là đồ ban sáng vừa phân ra.Bà lấy một chiếc hộp nhỏ bằng nhung vô cùng tinh xảo ra đưa cho mẹ Vương Lợi: “Chị dâu, đây là dây chuyền vàng lần trước chị đặt, chị xem thử xem, phía trên còn có giấy kiểm định vàng, nếu có vấn đề gì có thể tìm em.”Mẹ Vương Lợi vội vàng mở chiếc hộp nhỏ, nhìn thấy một sợi dây chuyền vàng được chế tác rất tinh xảo, hai mắt lập tức sáng lên: “Ôi, Tiểu Tô, sợi dây chuyền này quá đẹp, so với đồ trong huyện chúng ta bán thì đẹp hơn nhiều, còn có giấy kiểm định, thật tốt quá, đồ em mua chị rất yên tâm.”“Chị dâu, chị thích là được, nếu sau này chị muốn thay đổi kiểu dáng, hoặc là đổi sang trang sức khác thì có thể tới tìm em, khách cũ sẽ có ưu đãi, rẻ hơn 10%.” Tô Uyển Ngọc giới thiệu chi tiết.“Còn tốt như vậy nữa sao, vậy là chị đã chọn mua đúng rồi.” Mẹ Vương Lợi nghe được nhiều điểm tốt như vậy, càng lúc càng cảm thấy hài lòng.Ngay cả những người hàng xóm khác nghe cũng đã động lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận