Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 485. Khác nhau một trời một vực

Lần này ông không có ý khoe khoang, nhưng người trong thôn nghe vậy thì rất ngưỡng mộ.
“Ôi chao, Miên Miên đến thủ đô à? Thật là giỏi quá, đứa nhỏ này đúng là có tiền đồ, không giống như tôi sống hơn nửa đời người vẫn chưa từng rời khỏi huyện thành.”
Đoàn người cười cười nói nói đi đến nhà họ Giang. Lúc bọn họ đi đến, cả nhà họ Giang đang ăn cơm.
Trương Quế Hoa bắt tin tức nhanh. Bà ta ở trong nhà nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện liền cầm đũa ra ngoài xem náo nhiệt, nhìn thấy vợ chồng Giang Trường Hải quay về, lại thấy những thứ được treo trên xe đạp, bà ta vui vẻ ra đón.
“Trường Hải, các con về rồi à? Miên Miên đâu? Vẫn chưa về à?” Trương Quế Hoa nhìn ra phía sau hai người, không nhìn thấy Giang Miên Miên bèn thất vọng hỏi.
“Mẹ, Miên Miên về rồi. Nhưng con bé đã mệt cả ngày nên chúng con để con bé ở nhà ngủ.” Tô Uyển Ngọc giải thích.
“À, đúng vậy đúng vậy. Lần sau nhớ đưa con bé đến nhé.” Giang Quế Hoa dặn dò.
“Mẹ yên tâm đi, lần sau chắc chắn cả nhà chúng con sẽ cùng nhau quay về. À, những thứ này là Miên Miên mang về từ thủ đô, vịt quay Bắc Kinh, còn có bánh ngọt và kẹo.” Giang Trường Hải đưa quà cho Trương Quế Hoa.
“Ôi, vịt quay. Đứa bé Miên Miên này thật hiểu chuyện, đến thủ đô cũng không quên mua quà cho chúng ta.” Trương Quế Hoa xách quà trên tay, gương mặt già nua cười tươi như hoa cúc.
“Mẹ, đây là bạn của Úc Thừa mua cho Miên Miên.” Giang Trường Hải giải thích.
Tôn Lệ Hà đi ra chậm một bước, bà ta thấy những thứ trên tay mẹ chồng, lại nghe Giang Trường Hải nói vịt quay gì đó, nụ cười trên mặt không khép lại được, vô cùng nhiệt tình chào đón hai người họ: “Anh cả, chị dâu, hai người về rồi. Mau vào nhà ngồi đi, em lấy nước ngọt cho hai người uống.”
Cả nhà lão đại lại đưa đồ tốt đến cho bọn họ, từ sau khi nhà Giang Trường Hải dọn ra ngoài, mỗi lần quay về đều cầm theo thứ tốt.
Vì vậy Tôn Lệ Hà không có việc gì liền mong ngóng hai người họ có thể trở về, cải thiện cơm nước cho cả nhà.
Tô Uyển Ngọc đúng là có hơi khát, liền dịu dàng nói: “Vậy thì làm phiền em dâu ba.”
“Không phiền, không phiền đâu.” Tôn Lệ Hà nói xong lập tức đi vào phòng bếp, thái độ tích cực nhiệt tình đó cùng với dáng vẻ không coi trọng chi thứ nhất trước kia có thể nói là khác nhau một trời một vực.
“Trường Hải, các con đến thật đúng lúc, cả nhà đang ăn cơm, mau vào nhà ăn cùng đi.” Trương Quế Hoa xách đồ cười ha hả nói.
“Mẹ, mẹ cứ mặc kệ chúng con, chúng con đã ăn rồi.”
Mọi người đi vào nhà, Giang Đại Sơn biết Giang Miên Miên không tới cũng có chút thất vọng.
“Cha mẹ, vừa hay mọi người đang ăn cơm, con mang vịt quay Bắc Kinh về đây. Mẹ, mẹ cắt thịt vịt ra cùng nhau ăn đi.” Giang Trường Hải chỉ vào cái hộp vịt quay nói.
“Ăn cái gì mà ăn, trong nhà đang có nhiều thức ăn rồi. Món ăn quý giá như vịt quay phải giữ lại khi nào nhà có khách đến thì mới ăn.” Trương Quế Hoa nắm đồ trong tay thật chặt, vẻ mặt rất không nỡ.
“Ôi trời, mẹ, mẹ mau lấy ra ăn đi. Vịt quay này không để lâu được, mẹ đừng để hỏng rồi lãng phí tiền. Một con vịt quay đắt lắm đấy, mấy chục đồng cơ.” Giang Trường Hải khuyên nhủ, ông biết tính cách của mẹ mình, ngay cả kẹo cũng có thể để dành đến khi chảy ra. Vịt quay này nếu hôm nay không ăn, sau này không phải sẽ mọc nấm sao?
“Cái gì? Đắt như vậy, đến mấy chục đồng? Nhiều, nhiều tiền như vậy đã đủ mua mấy con vịt sống rồi, đúng là đắt cắt cổ, người thủ đô sao lại có tiền đến như vậy chứ?” Trương Quế Hoa vừa nghe giá tiền này càng không nỡ ăn. Nếu như có thể đem nó đổi thành tiền cất vào trong túi mình thì tốt biết bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận