Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 853 - Không chịu được dã tâm của cậu ta



Theo lý mà nói ở thời đại này nếu thật sự có chút đầu óc kinh doanh thì đều có thể kiếm được tiền, huống hồ chi sau lưng cậu ta còn có cây cổ thụ là nhà họ Úc này nữa.Nhưng tầm nhìn và đầu óc của Úc Duệ Hiên không chịu được dã tâm của cậu ta.Cậu ta quá muốn thành công, quá muốn chứng minh với tất cả mọi người bản thân giỏi hơn Úc Thừa.Vừa mới bắt đầu đã đi một bước lớn, dẫn đến việc giai đoạn ban đầu đầu tư quá nhiều tiền nhưng về sau lại không đủ vốn, những bạn bè cùng đầu tư chung với cậu ta thấy tình hình không ổn liền lập tức rút lui, để lại một mình Úc Duệ Hiên đối mặt với mớ hỗn độn này.Cuối cùng cậu ta không còn cách nào chỉ đành về nhà tìm Úc Hoa Huân giúp đỡ, muốn nhờ cha mình dùng mối quan hệ sang tay bán cửa tiệm đi.Tuy rằng cậu ta rất không cam tâm, rất muốn cha mình bỏ tiền giúp mình khôi phục cửa tiệm nhưng nhà họ Úc không một mực chiều chuộng con cái.Lúc bắt đầu cho phép cậu ta làm ăn kinh doanh nhưng chỉ vì muốn xem thử rốt cuộc cậu ta có năng lực đó không.Bọn họ cho phép con cháu ra ngoài thử sức, cũng cho phép thất bại nhưng không cho phép con cháu biết rõ bản thân không làm được nhưng vẫn muốn gia đình bỏ tiền tiếp tục duy trì cái gọi là thể diện đó của mình.Nhà họ Úc trước nay không nuôi kẻ ăn chơi!Úc Duệ Hiên chính vì biết quy định nhà họ Úc nên mới nài nĩ cha cậu ta ra mặt giúp sang cửa tiệm, chứ không phải làm nũng giả vờ ngoan ngoãn để cha mình bỏ tiền giúp duy trì cửa tiệm.Úc Thừa nghe những lời này của ông nội là biết ngay ông nội mình nói về chuyện cửa tiệm của Úc Duệ Hiên cách đây mấy ngày, chuyện ấy sớm đã lan truyền trong giới của họ rồi.Cậu nhướng mày, lạnh lùng nói: “Ông nội, con cháu ắt có phúc của con cháu, ông đừng lo lắng cho em ấy, em ấy còn có cha cháu mà.”“Cháu nói đúng.” Ông Úc cũng biết hai đứa cháu trai từ nhỏ đã không hợp nhau, cũng phải thôi, dẫu sao cũng không phải cùng chung một mẹ, cộng thêm Úc Thừa từ nhỏ lớn lên ở bên ông ta, thời gian sống chung với họ cũng không nhiều.Hai đứa trẻ không ưa nhau, người làm trưởng bối như ông ta dù mong muốn hai anh em có thể giúp đỡ lẫn nhau nhưng cũng hiểu rõ những việc này không thể gượng ép được.“Chỉ cần hai đứa đều sống tốt là ông thấy vừa lòng rồi.”Ông Úc yên tâm nhìn Úc Thừa, cậu từ nhỏ lớn lên bên cạnh ông ta, được chính ông ta dạy dỗ, mặc dù bây giờ còn có chút bộc lộ tài năng nhưng tính tình và năng lực của cậu thì ông ta rất yên tâm.Đối với Úc Thừa, ông ta không quá lo lắng.Chỉ là thằng bé Duệ Hiên lại thật sự khiến người ta rầu rĩ.Người ta đều nói mẹ chiều hư con mà, chỉ hy vọng là thằng bé lớn thêm chút nữa thì Hoa Huân có thể dạy dỗ nó đàng hoàng.Nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, chính trong lúc hai ông cháu đang nói về Úc Duệ Hiên thì dì Tôn lên lầu gõ cửa.“Ông Úc, Tiểu Thừa, Hoa Huân và Yến Vũ dẫn Duệ Hiên đến rồi.” Dì Tôn nói với hai người.Ông Úc hơi cúi đầu xuống: “Được, tôi biết rồi.”Khi hai người từ phòng đọc sách đi ra thì đúng lúc Giang Miên Miên ngủ dậy bước ra.“Chào ông Úc, chào anh Úc.” Giang Miên Miên nhìn thấy hai người họ, liền hớn hở chào hỏi.“Ngoan, đi thôi, Miên Miên, chú Úc và dì Chu của cháu đến rồi.” Ông Úc mỉm cười đáp, ba người cùng bước xuống lầu.Cả gia đình Úc Duệ Hiên nhìn thấy họ đi xuống, liền vội vã gọi.“Cha.”“Cha.”“Ông nội, cháu nhớ ông.”Ông Úc khẽ “Ừ” nhẹ một tiếng: “Đều ngồi xuống đi.”“Cha.” Úc Thừa chỉ lạnh gọi một câu, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hai mẹ con Chu Yến Vũ, dẫn Giang Miên Miên đi về phía sofa.Úc Hoa Huân nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của cậu, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng ông ta không bộc phát ngay tại chỗ.“Chào chú Úc, chào dì Chu, chào anh Duệ Hiên.” Giang Miên Miên ngoan ngoãn lễ phép chào hỏi từng người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận