Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 927 - Tự cảm thấy mình thi không tệ lắm



“Đúng đó mẹ, mẹ là nhà phiên dịch giỏi nhất, ghê gớm nhất, chuyên nghiệp nhất, con tin mẹ chắc chắn có thể.” Giang Miên Miên cũng nói lời cổ vũ.“Được rồi, mẹ biết rồi, mẹ vào đây, nếu hai cha con thấy nóng thì đi mua ít nước ngọt hoặc kem ăn, đừng có ở đây chờ.” Tô Uyển Ngọc giúp Giang Miên Miên chỉnh nón che nắng đang có hơi méo xẹo, dặn dò.“Biết rồi mẹ, mẹ không cần lo lắng cho hai người tụi con.” Giang Miên Miên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dáng vẻ như cụ nói.“Được, vậy mẹ vào đây.” Tô Uyển Ngọc nói xong, liền ngẩng đầu, ưỡn tiến vào.Qua khoảng chừng một tiếng sau, Tô Uyển Ngọc mới vui vẻ đi ra.Cách thật xá, bà thấy hai cha con cô đang đội nón che nắng, đứng dưới bóng cây, vừa cười vừa nói mà ăn kem.Mà trên tay kia của Giang Miên Miên, còn cầm một cái que kem đã ăn xong rồi, xem ra đây là cây thứ hai của cô trong hôm nay.Giang Miên Miên thấy mẹ cô đi ra, vội vã nhé miếng cuối cùng vào trong miệng, sau khi ném que kem vào thùng rác cách đó không xa thì tung ta tung tăng chạy tới.“Mẹ, sao rồi, mẹ phỏng vấn thế nào rồi?” Giang Miên Miên vội vàng hỏi.“Vợ, lại đây, uống miếng nước ngọt trước cho bớt nóng.” Giang Trường Hải cũng đi tới, đem nước ngọt ông mới vừa uống một ngụm đưa tới cho bà, thái độ phải nói là vô cùng ân cần.Tô Uyển Ngọc vừa rồi ở trong đó nói khá là nhiều, đang cảm thấy khô miệng, khô lưỡi, bà nhận lấy nước ngọt, uống một ngụm lớn, sau đó thoải mái thở ra, quẹt mũi Giang Miên Miên, quở mắng: “Vẫn là cha con biết thương mẹ, con là một đứa nhóc không có lương tâm.”“Chu cha, mẹ, con không phải là quan tâm tới sự nghiệp của mẹ sao, nào, mẹ con cũng có nước ngọt nè, cho mẹ uống đó, lát nước con lại mua cho mẹ thêm một cây kem.” Giang Miên Miên bị mẹ xỉa, lập tức mất bò mới lo làm chuồng.“Hứ, thế này thì còn được.” Tô Uyển Ngọc nhìn dáng vẻ nhỏ bé của con gái, cười nói.“Mẹ, mẹ còn chưa nói, mẹ phỏng vấn sao rồi?” Giang Miên Miên hỏi lại.Kết quả thi của mẹ cô có liên quan tới chuyện bà có thể ở chung thành phố với cô hay không đó, điều này sao mà cô không thể gấp cơ chứ.Tô Uyển Ngọc ôm cánh tay, ho nhẹ hai tiếng, đắc ý nói: “Khụ khụ, ừm, mẹ tự cảm mẹ thi không tệ lắm, mấy văn bản và đối thoại phiên dịch bằng tiếng nước ngoài đều thật sự rất hay, không có dở giống như ở trấn trên và trong huyện.”“Ồ, tốt quá, mẹ, con cũng biết là mẹ ghê gớm nhất mà, cái gì cũng không làm khó mẹ được.” Giang Miên Miên vừa nghe, lập tức vui mừng ôm mẹ cô, hưng phấn nói.“Đúng, đúng, vợ anh là ghê gớm nhất, giỏi nhất, bây giờ một nhà ba người chúng ta đều có thể tới ở trong thành phố rồi.” Giang Trường Hải cũng cực kỳ vui mừng.“Được rồi, được rồi, hai người khiêm tốn chút đi, bây giờ bên ngoài còn có người đấy.” Tô Uyển Ngọc thấy chính quyền thành phố còn có người ra vào, nhỏ giọng nhắn nhỏ.“Ha ha, không phải do tụi anh vui mừng hay sao, đi thôi, vợ, tụi mình đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn một bữa ngon, đãi cho em, khoảng thời gian này em cực khổ rồi.” Giang Trường Hải một tay dắt một người, vui mừng đi tới tiệm cơm Quốc Doanh.“Vợ, đợi lát nữa mình cơm nước xong, thì trực tiếp đến trường Trung học Số 2 tìm thầy Phương, anh mới vừa hỏi, chỗ này cách trường Trung học Số 2 không xa, đi cỡ hai mươi phút hơn là tới.” Giang Trường Hải nói với vợ ông.Ông cũng không có ngây ngốc chờ hơn một tiếng, thời gian lúc đi mua kem, ông đã làm quen với mấy tiểu thương, hỏi địa hình xung quanh hết cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận