Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 205. Uống thiệt là ngon miệng

Cô bé xuống bếp đun một nồi nước nóng lớn, cô bé biết mỗi đêm bác cả và Tam Nha đều sẽ dùng nước nóng đánh răng rửa mặt.
Nếu như cô bé không giúp họ đun nước, đợi đến khi họ về mới đun thì đã quá khuya rồi.
Nước vừa đun sôi chưa được bao lâu thì đã nghe tiếng cửa lớn bên ngoài có người mở ra, tiếp đó là giọng nói của gia đình bác cả vọng vào.
Nhị Nha vội vàng chạy ra ngoài: “Bác cả, bác gái, Miên Miên, mọi người về rồi à.”
Giang Miên Miên ngạc nhiên nói: “Chị ba, trễ như vậy rồi chị còn chưa ngủ hả?”
“Chị thấy mọi người về trễ quá rồi nên đun giúp mọi người một nồi nước, bây giờ nước vẫn còn nóng đó, có thể dùng được luôn.” Nhị Nha giải thích.
Cô bé làm vậy là muốn cố gắng hết sức có thể giúp đỡ họ những việc trong phạm vi khả năng làm được của mình, nhằm báo đáp chút ân tình dạy cô bé đọc sách biết chữ của Giang Miên Miên.
Tô Uyển Ngọc nghe vậy liền cười nói: “Nhị Nha, sao mà cháu chu đáo thế, bác gái cảm ơn cháu trước nha.”
Đi hết cả buổi chiều, đúng lúc cảm thấy lưng mỏi chân đau, định về nhà ngâm chân thư giãn chút.
Không ngờ Nhị Nha đã đun xong nước giúp họ, thật là ân cần hiểu người quá rồi.
Nhị Nha chưa từng được ai dịu dàng khen ngợi như thế, từ nhỏ đến lớn thứ cô bé nghe nhiều nhất chính là những lời mắng chửi của bà nội, và còn vẻ mặt xin lỗi tự trách của mẹ cô bé.
Cô bé có chút ngại ngùng cúi đầu: “Bác gái khách sáo rồi, cháu chỉ là giúp chút việc nhỏ thôi, mọi người còn giúp gia đình cháu nhiều hơn.”
Giang Trường Hải đặt đồ đạc cầm trên tay vào phòng, sau đó lại ôm theo sữa mạch nha bước ra, vào nhà bếp pha ba chén sữa mạch nha.
“Lại đây, Nhị Nha, chén sữa mạch nha này cho cháu, uống xong thì hãy đi ngủ sớm.”
Tại sao chỉ pha có ba chén ư? Là do tối nay ở tiệm cơm Quốc Doanh ông đã ăn rất nhiều nên bây giờ uống không nổi nữa.
“Cho cháu sao?” Nhị Nha có chút vừa mừng vừa lo.
Trước đó bà nội bảo bác cả cô bé pha cho Chí Văn Chí Võ một chén mà bác cả còn không chịu, nhưng giờ lại chủ động cho cô bé uống!
Giang Trường Hải: “Đúng vậy, mau cầm lấy, để lát nữa sẽ nguội đó.”
Nhị Nha nhỏ tiếng hỏi: “Bác cả, cháu có thể cầm về uống không?”
“Được chứ, cho cháu rồi thì là của cháu, cháu muốn uống ở đâu thì uống.” Giang Trường Hải không để tâm nói.
Nhị Nha cẩn thận bưng chén sữa mạch nha về phòng của gia đình mình, vừa vào phòng đã thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng.
“Chị hai, chị đang cầm gì đó, thơm quá đi!” Lai Đệ ngửi thấy mùi thơm thì đã từ trên giường ngồi dậy, liếm khóe môi hai mắt hau háu hỏi.
“Là sữa mạch nha, bác cả cho chúng ta đó.” Nhị Nha giải thích.
“Woa, là sữa mạch nha!” Lai Đệ nghe vậy lập tức nhảy từ trên giường xuống chạy ào đến bên cô bé.
Cô bé từng thấy anh cả anh hai và chị ba uống qua, uống thiệt là ngon miệng luôn.
Nhị Nha sợ cô bé không cẩn thận đụng phải là đổ nên vội vã giơ chén sữa lên cao, sau đó cẩn thận đút cho cô bé uống một ngụm.
Sau khi uống một ngụm, Lai Đệ sửng sốt: “Ngon quá, ngọt ngọt nữa, uống còn ngon hơn nước đường!”
“Đợi chút nữa cho em uống tiếp, để Chiêu Đệ, chị cả và cha mẹ nếm thử trước đã.” Nhị Nha nói rồi liền đi về phía Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ không kiềm được nuốt ngụm nước bọt, một tiếng “Ực” trong đêm tối yên tĩnh đặc biệt vang vọng, khiến Chiêu Đệ cảm thấy có chút mất mặt.
Tuy cô không muốn biểu hiện bản thân không có tiền đồ thế này, nhưng cơ thể bây giờ của cô thật sự rất suy dinh dưỡng, rất nhiều phản xạ tự nhiên của cơ thể vốn dĩ cô không thể ngăn cản được.
Nhưng không ai cười nhạo cô, bởi vì mấy đứa con gái của gia đình này từ nhỏ đã chưa ăn qua đồ ngon gì, thèm thuồng cũng là điều bình thường.
Đợi khi cô uống xong thì đến lượt Đại Nha, nhưng Đại Nha lại nói: “Để cha mẹ uống trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận