Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 319. Còn chưa tìm được đồng hồ bỏ túi

Chí Văn Chí Võ vừa nghe thấy những lời này liền lập tức không vui.
Bác cả họ hôm nay sao thế? Trước kia không phải là không quản họ sao, hôm nay sao lại muốn đón họ cùng về chung?
Nhưng vì uy quyền của bác cả nên không thể không gật đầu, cúi gầm mặt xuống cùng hai vợ chồng bác cả đi về phía phòng học lớp bốn.
Giang Miên Miên thấy cha mẹ cô đều đến liền nhanh chóng chạy lại, ngẩng cao gương mặt nhỏ vội vã hỏi: “Mẹ, đồng hồ bỏ túi của con tìm được chưa ạ?”
“Chưa, mẹ đã lục tung hết trong nhà rồi, không tìm thấy đồng hồ bỏ túi.” Tô Uyển Ngọc nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của cô an ủi.
“Ò, con biết rồi.” Giang Miên Miên mím môi, bộ dạng có chút rũ rượi.
Tuy rằng cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần không tìm lại được đồng hồ bỏ túi, nhưng giờ nghe thấy câu trả lời của mẹ cô thì vẫn rất thất vọng.
Giang Trường Hải không muốn nhìn con gái tủi thân như vậy, liền dỗ dành nói: “Con gái, đừng buồn nữa, hôm nay là sinh nhật của con, con muốn quà sinh nhật gì thì nói với cha, cha đều mua cho con.”
Giang Miên Miên lắc đầu, tâm trạng buồn bã nói: “Cha, con không thiếu gì cả, không cần mua đâu.”
Tô Uyển Ngọc nhìn cô vẫn ủ rũ không vui, bà lấy một miếng bánh ga-tô từ bọc gói bằng giấy dầu ra cho Giang Miên Miên, dỗ ngọt: “Đợi chúng ta về nhà rồi tìm kĩ lại lần nữa, không chừng không biết lúc nào sẽ tìm thấy nó. Nào, đây là bánh ga-tô mẹ cố tình mua ở cung tiêu xã, con ăn một miếng đi, rất ngọt đó.”
Giang Miên Miên cầm lấy bánh ga-tô, ăn một miệng, mềm dẻo thơm ngọt, tâm trạng không vui nhất thời cũng vơi đi phần nào.
Quả nhiên đồ ngọt có thể khiến cho tâm trạng người ta vui vẻ.
Tô Uyển Ngọc quay đầu lại thấy hai anh em Chí Văn Chí Võ đang giương mắt nhìn mình.
Nên cười rồi lấy thêm ba miếng bánh ga-tô ra: “Lại đây, Chí Văn, Chí Võ, Chiêu Đệ, các cháu cũng có phần, mỗi người một miếng.”
Bà không phải là người ích kỷ, bây giờ họ có tiền rồi thì càng hào phóng hơn, lần này mua bánh ga-tô cho cả nhà mỗi người một miếng và còn có dư ra nữa.
“Cảm ơn thím cả.” Chí Văn Chí Võ cầm bánh ga-tô vui mừng cảm ơn.
Thím cả tốt quá rồi, bánh ga-tô quý giá như vậy cũng nỡ cho họ ăn, bánh ga-tô này bà nội cũng không nỡ lén mua cho hai anh em họ được mấy lần.
“Cảm ơn thím cả.”
Chiêu Đệ cũng mỉm cười ngọt ngào với Tô Uyển Ngọc, ngoan ngoãn cảm ơn.
Về đến nhà, Trương Quế Hoa thấy con trai cả cầm nhiều đồ như vậy về, vẻ mặt tươi rói như hoa: “Hôm nay sao lại mua nhiều đồ thế?”
“Mẹ, hôm nay không phải là sinh nhật của Miên Miên sao, con mua nhiều đồ chút để mọi người cùng náo nhiệt.” Giang Trường Hải giải thích nói.
“ y chà, xem trí nhớ này của mẹ, sáng sớm mẹ nấu cho Tam Nha hai quả trứng gà mà quên đưa, con đợi một chút, giờ mẹ đi lấy ra đây.” Nói rồi Trương Quế Hoa liền bước xuống bếp.
Sáng hôm nay vì chuyện mất đồng hồ bỏ túi mà khiến gia đình họ Giang loạn hết cả lên, Giang Trường Hải cũng quên mất tìm mẹ ông lấy trứng gà.
Nhưng mà sáng nay ông đã nhờ ông Trịnh nói với đầu bếp nhà ăn nấu cho con gái ông hai quả trứng gà rồi.
Điều quan trọng hơn là: “Không cần đâu mẹ, cứ để đấy sáng mai ăn, nếu không ăn hai quả trứng gà rồi thì ăn không nổi cái khác nữa.”
“Cũng được.”
Trương Quế Hoa đưa tay cầm lấy đồ trong tay Giang Trường Hải, sau khi mở ra nhìn thấy cả bọc tôm thì làu bàu: “Mua tôm làm gì chứ? Tôm vỏ vừa cứng thịt lại không có bao nhiêu, đã vậy còn đắt, tiền này để mua cá thì tốt biết bao chứ?”
“Mẹ, Miên Miên thích ăn tôm, mẹ bỏ chút dầu và ớt, xào lên ăn sẽ thơm đó.” Giang Trường Hải nhớ lại món tôm xào cay ở tiệm cơm Quốc Doanh, nuốt ngụm nước bọt mà nói với mẹ mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận