Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 602 - Lòng dạ khó đoán



Triệu Tiểu Quyên thấy nhiều người đến nhà mình như vậy, không đợi bà cụ giao việc liền tự giác xuống bếp pha một bình nước nóng để mọi người ăn đậu và dưa xong có khát thì uống.Hai đứa nhóc Chí Văn Chí Võ cũng không cần người lớn giúp, tự mình chọn vị trí tốt nhất, ngồi cùng hàng với Giang Miên Miên.Người trong thôn cũng tự giác không tranh giành với người nhà họ Giang, dù gì cũng nhờ có người nhà họ mà mình mới được xem tivi, nếu để người nhà họ thấy phiền, sau này không được coi tivi nữa thì đúng là mất nhiều hơn được.Người dân trong thôn nhân lúc tiết mục xuân vãn còn chưa bắt đầu, đứng ở trong sân nói cười rôm rả.Thời gian tới rồi, lúc bắt đầu phát sóng đoạn nhạc của chương trình xuân vãn, mọi người lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả đều tập trung tinh thần ngồi xem.Tiết mục đầu tiên của xuân vãn là tiết mục múa mở màn, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Giang Miên Miên đều không thích tiết mục này lắm, chắc là do xem quá nhiều rồi.Cô không thích, nhưng những người khác đều xem chăm chú.Đợi đến lúc diễn viên tấu nói lên sân khấu, Giang Miên Miên mới cảm thấy đôi chút hứng thú, ngồi nghe những phân đoạn gây cười rồi cười lớn cùng những người dân trong thôn.Tiếng cười trong thôn nhỏ yên tĩnh vang vọng rất xa.Đợi tiết mục tấu nói kết thúc, lúc các ca sĩ lên hát, đám con nít không còn thấy hào hứng nữa, bắt đầu nghịch ngợm ồn ào trong sân viện.Đến khi tiểu phẩm kết thúc lại bị phụ huynh gọi về cùng xem chung.Thời gian xem tivi trôi qua rất vui vẻ, đến lúc trong tivi truyền đến tiếng chuông báo hiệu năm mới đến, Giang Trường Hải bước vào phòng lấy bịch pháo hoa ống trúc mà mình đã mua ra: “Con gái, lại đây, chúng ta cùng đốt pháo hoa.”Người dân trong thôn thấy Giang Trường Hải mua nhiều pháo hoa như vậy, không muốn đi nữa, mọi người đều ở lại xem Giang Trường Hải đốt pháo hoa.Đám trẻ con cũng kích động hét ầm lên, ai không biết còn cho rằng đó là tiếng sói nhà ai nuôi nữa kìa.Sau khi đốt pháo hoa xong cũng đã mười hai giờ rồi, một năm mới bắt đầu, đám trẻ náo loạn cả ngày trời, vừa ngồi xuống thì đứa nào đứa nấy cũng đều buồn ngủ tới mức mắt mở không lên rồi.Người trong thôn ôm con mình, lần lượt chào tạm biệt rồi về nhà ngủ.Sáng sớm ngày hôm sau, ăn sáng xong, Giang Trường Hải rảnh rỗi không có việc gì làm, nhìn mấy đứa trẻ trong phòng, vẫy tay gọi chúng: “Các cháu à, đi thôi, đi với bác cả đến hợp tác xã, bác mua đồ ngon cho các cháu.”“A, bác cả, bác thật là tốt, cháu muốn uống nước có ga.” Chí Văn hào hứng nói.“Được, không thành vấn đề, các cháu muốn ăn gì cũng được.” Giang Trường Hải vô cùng hào phóng nói.“Thằng cả, con đừng chiều hư bọn trẻ, mua bừa một ít đồ ăn mang về là được rồi, các cháu không được đòi bác cả mua những thứ quá đắt tiền, có biết không?” Trương Quế Hoa biết con trai lớn không quan tâm lời mình nói, bà ta lập tức quay đầu dặn dò đám trẻ.“Cháu biết rồi, bà nội, bà yên tâm đi, cháu hiểu rồi, cháu chỉ mua đồ ăn thôi, không đòi những thứ khác đâu ạ.” Chí Võ vỗ ngực bảo đảm với bà.Tôn Lệ Hà thấy mình được hời, trong lòng vô cùng vui vẻ.Chiêu Đệ oán thầm bác cả dùng chút ơn nhỏ thu mua lòng người, thế là ôm bụng, vẻ mặt đau đớn nói: “Bác cả, cháu đau bụng quá, mọi người đi đi, cháu về phòng nằm nghỉ một chút.”Giang Trường Hải nghe vậy, lập tức thuận theo gật đầu: “Được, vậy cháu về phòng nghỉ ngơi đi.”Ông cũng không muốn để con gái mình chơi chung với đứa lòng dạ thâm sâu như vậy đâu.Triệu Tiểu Quyên thấy con gái mình lại đau bụng, có hơi lo lắng bước vào phòng.Mấy đứa bé gái thấy Chiêu Đệ không có lộc ăn, đều cảm thấy tiếc cho cô ta, bọn họ quyết định lát nữa ăn ít một chút, để phần ngon lại cho em gái/chị gái mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận