Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 749 - Đừng đắc ý quá sớm



Giang Miên Miên nhớ tới tổ ba người bọn họ, quan tâm hỏi: “Đúng rồi, Chung Nguyên, Điền Vi Vi có cùng cậu nhảy lớp không?”Nhắc đến Điền Vi Vi, Chung Nguyên không nhịn được bật cười: “Cậu ấy còn không có học xong. Lúc tớ nói với cậu ấy là tớ muốn nhảy lớp, cậu ấy rất tức giận. Cậu ấy còn nói sau này sẽ không thèm chơi với hai người chúng ta. Cậu ấy thề là học kỳ này nhất định phải nỗ lực học tập để tranh thủ đuổi kịp chúng ta.”Giang Miên Miên nghe Chung Nguyên thuận lại, gần như có thể hình dung ra biểu cảm của Điền Vi Vi khi nói chuyện : “Đợi kết thúc tiết học, hai ta cùng đi xem cậu ấy. Cũng khá lâu rồi tớ không có đi thăm cậu ấy, có chút nhớ cậu ấy rồi.”“Được. Cậu ấy mà nhìn thấy cậu, nhất định sẽ rất vui.” Chung Nguyên đồng ý nói.Tiết học thứ hai kết thúc, hai người đi đến khu lớp tám nhìn Điền Vi Vi.Điền Vi Vi nhìn thấy bọn họ, đúng là rất hăng hái chạy ra.“Giang Miên Miên, Chung Nguyên, coi như hai cậu còn có lương tâm mà đến thăm tớ.” Điền Vi Vi có chút oán giận mà nói.“Là Giang Miên Miên muốn đến thăm cậu. Điền Vi Vi, trong một năm này cậu phải học tập thật giỏi. Bằng không tớ và Giang Miên Miên cùng lên cấp ba thì cậu vẫn phải ở lại lớp tám thêm một năm.” Chung Nguyên với thái độ thành thật cổ vũ đồng bọn nhỏ của mình.Thấy cậu ta không nói được lời hay, Điền Vi Vi bĩu môi. Cô bé giả vờ không vui vẻ, vươn tay quơ quơ trước mặt cậu ta, không chịu thua nói: “Hừ, Nguyên Tử Nhỏ, cậu đừng có đắc ý quá sớm. Sớm muộn gì tớ cũng đuổi kịp hai người các cậu.”Chung Nguyên thấy cô bé có ý chí chiến đấu, cười gật đầu, đồng ý lời khiêu chiến của cô bé: “Được, Điền Vi Vi. Vậy chúng ta hẹn nhau cùng tham gia kỳ thi trung học phổ thông. Tuy nhiên nếu cậu có thể tham gia cùng tụi tôi kỳ thi đó.”“Tớ nhất định sẽ tham gia, các cậu cứ chờ đó.” Điền Vi Vi tự tin tràn đầy nói.“Điền Vi Vi, tớ tin tưởng cậu. Cậu nhất định có thể, phải cố lên nha.” Giang Miên Miên vỗ vai Điền Vi Vi, khích lệ cô bé.“Ừ.” Điền Vi Vi gật đầu mạnh.Ba người đứng trước cửa lớp tám nói chuyện một hồi. Đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Giang Miên Miên và Chung Nguyên mời vội vàng chạy về lớp của mình.Khai giảng vào ngày đầu tiên rất nhanh trôi qua. Tiếng chuông tan học vang lên, Giang Miên Miên thu dọn mọi thứ xong, báo với Chung Nguyên một tiếng rồi đi ra ngoài.Mỗi ngày tan học, Chung Nguyên sẽ đi về cùng với Điền Vi Vi, gia đình bọn họ đã quen biết nhau, còn là hàng xóm.Giang Miên Miên không muốn cùng các bạn chen chúc. Cô đeo ba lô nhỏ trên vai, chậm rãi đi đến cổng trường.Đây là ngày đầu tiên đi học của Chí Văn và Chí Võ, nhưng chỉ nghe đến chuông tan học là đeo cặp sách rồi phóng ra ngoài như phản xạ có điều kiện. Ngoài ra còn có hai cậu bé khác cũng chạy theo hướng đó.Hai cậu bé này là hai bạn học ngồi trước Chí Văn và Chí Võ. Bốn người bọn họ mới quen mà như đã thân thiết. Mỗi khi hết một tiết học, họ hay tụ lại trò chuyện với nhau. Mỗi ngày như vậy giúp tình cảm của bọn họ trở nên càng thêm thân thiết.Bọn họ chạy một mạch đến trước cửa phòng học. Hai cậu bé thấy Chí Văn và Chí Võ đột nhiên dừng lại thì cũng dừng chân. Họ thắc mắc hỏi: “Chí Văn, Chí Võ, sao hai cậu không đi tiếp?”“Hai cậu đi trước đi. Bọn tớ muốn đợi em gái rồi cùng nhau về nhà.” Chí Văn giải thích.Nếu là trước kia, bọn họ sẽ không đợi Giang Miên Miên đâu.Chỉ là lần này trong trấn, cha mẹ bọn họ ân cần dạy bảo khuyên bọn họ sau khi học xong không được biến mất. Bọn họ nhất định phải đợi em gái tan học rồi cùng về.Khi đến trường cũng phải dẫn em gái theo, chăm sóc cô, bảo vệ cô. Nếu có người bắt nạt em gái thì họ nhất định phải ra mặt làm chỗ dựa.Cũng chính vì vậy nên họ mới tự giác đứng ở cửa phòng học đợi Giang Miên Miên. Bằng không, lúc này hai người bọn họ đã sớm chạy biến rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận