Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 979 - Tim không được tốt



“Dạ?” Giang Miên Miên chớp chớp mắt nhìn Phương Trí Viễn.Vừa rồi cô không nghe nhầm chứ? Cậu Phương vậy mà lại hỏi cô có muốn vào quán bar xem một chút không?Vào đây ạ?” Giang Miên Miên chỉ vào cửa quán bar, có chút không dám tin.“Đúng vậy, nếu cháu cảm thấy có hứng thú, chúng ta có thể vào xem một chút.” Phương Trí Viễn nhắc lại lần nữa.Ông ấy cảm thấy trẻ con có lòng hiếu kỳ đối với những thứ chưa biết này là chuyện bình thường. Có những lúc, người lớn càng kiềm chế sự hiếu kỳ này của bọn trẻ lại càng dễ gây ra phản ứng ngược.Để bọn chúng vào xem một chút, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn chúng, bọn chúng đương nhiên sẽ bỏ qua chuyện này.Nhưng vẫn chưa đợi Giang Miên Miên lên tiếng, Úc Thừa đã đưa ra ý kiến phản đối: “Cậu, Miên Miên vẫn còn nhỏ, không thể để em ấy vào những nơi như vậy được.”Mọt sách ham học như Giang Miên Miên không hề thích hợp để hòa lẫn vào những nơi vàng thau lẫn lộn như vậy. Lúc trước khi cậu còn ở thủ đô, cũng là vì tò mò nên đã cùng mấy người Trình An đến vài lần. Cậu cảm thấy trong đó ồn ào hỗn loạn nên không đến lần nào nữa.Giang Miên Miên nhìn hai người họ, một người bảo cô đi, một người không cho cô đi. Cô vội vàng giơ tay nói: “Cậu Phương, anh Úc, cháu không định đi vào đó, cháu chỉ tò mò nên nhìn một chút thôi. Chúng ta quay về đi ạ.”Úc Thừa thấy cô nghe lời như vậy, hài lòng nở một nụ cười nhẹ.“Được rồi, vậy chúng ta đi lấy xe.” Phương Trí Viễn thấy cô không muốn đi cũng không nói thêm gì nữa.Bọn họ đi lấy xe, về nhà thu dọn đơn giản một chút rồi đi ngủ sớm.Sáng hôm sau, Giang Miên Miên mặc váy công chúa mới mua, một tay nắm tay Phương Trí Viễn, một tay nắm tay Úc Thừa, tung tăng vui vẻ đến Disneyland.Mua vé xong, bọn họ đi vào. Giang Miên Miên vừa nhìn đã thấy tàu lượn siêu tốc. Đã rất lâu cô không chơi tàu lượn siêu tốc rồi.“Cậu Phương, anh Úc, chúng ta chơi cái đó có được không?” Giang Miên Miên chỉ vào tàu lượn siêu tốc cách đó không xa, hưng phấn hỏi.Phương Trí Viễn vừa nhìn, lập tức ôm lấy ngực, giả vờ tỏ vẻ yếu ớt: “Miên Miên, để anh Úc của cháu chơi với cháu đi. Cậu lớn tuổi rồi, tim không được tốt, không chơi được những trò nguy hiểm như vậy.”Thực ra tim của Phương Trí Viễn không có vấn đề gì, ông ấy chỉ đơn thuần sợ độ cao, thuận miệng tìm một cái cớ mà thôi.“Hả? Cậu Phương, tim của cậu không tốt? Cậu đã đến bệnh viện xem thử chưa ạ?” Giang Miên Miên nghe vậy, nhất thời có chút lo lắng hỏi.“Không sao đâu Miên Miên, cậu Phương chỉ là không chơi được những trò nguy hiểm như vậy thôi, thường ngày không có vấn đề gì.” Phương Trí Viễn thấy Giang Miên Miên quan tâm mình như vậy, có hơi hối hận vì đã lấy cái cớ này.Giang Miên Miên nghe xong, lúc này mới yên tâm. Cô có chút tiếc nuối: “Cậu Phương, tiếc thật đấy. Trò chơi vui như vậy mà cậu lại không chơi được.”Úc Thừa đương nhiên biết tim của cậu mình không có vấn đề gì, bây giờ thấy cậu mình nói dối lừa gạt trẻ con. Mà Cừu Non còn ngốc nghếch tin tưởng một cách dễ dàng như vậy, cậu có chút không phúc hậu, cười trộm.“Không sao, Miên Miên, không đáng tiếc đâu. Nào, đưa đồ của hai đứa cho cậu, cậu Phương ở dưới này đợi hai đứa.” Phương Trí Viễn đưa tay về phía hai người.“Vâng, được ạ.” Giang Miên Miên đưa đồ cho ông ấy sau đó kéo Úc Thừa đi xếp hàng.Hai người họ chơi một mạch hết tất cả những trò chơi ở trên cao, Giang Miên Miên mới mãn nguyện quay về.“Nào,Miên Miên, Tiểu Thừa. Hai đứa đứng ở bên đó, cậu chụp cho hai đứa vài bức ảnh, chúng ta giữ lại làm kỉ niệm.” Phương Trí Viễn cầm máy ảnh của Giang Miên Miên, nói với hai người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận