Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 870 - Mặt mũi Miên Miên thì anh phải nể rồi



Giang Miên Miên nói: “Này còn không phải vì cảm ơn các anh chăm sóc em sao. Lần này lại đây, cha mẹ cố ý dặn dò em, nhất định phải mời các anh ăn cơm để cảm ơn các anh. Cho nên em cần phải hoàn thành nhiệm vụ trọn vẹn, đúng không ạ?”Trình An: “Được, mặt mũi người khác không cho. Mặt mũi Miên Miên thì anh phải nể rồi. Mấy giờ ngày mai?”“Ngày mai buổi sáng 10 giờ.” Giang Miên Miên vừa rồi thương lượng tốt thời gian cùng Úc Thừa báo đi ra ngoài.“Tốt, không thành vấn đề, đến lúc đó anh đi tìm các em.”Treo điện thoại, Giang Miên Miên lại theo thứ tự gọi mấy người khác.Bọn họ nghe Giang Miên Miên muốn mời khách, cũng đều vui vẻ tiếp nhận rồi.Ngày hôm qua ở trên xe, bọn họ đều biết cô còn nhỏ tuổi. Trên tay cô đã tích lũy vài đồng tiền, có thể trở thành phú bà nhỏ mua nổi nhà cấp bốn.Nói chuyện điện thoại với mấy người xong. Giang Miên Miên lại nhìn Úc Thừa nói: “anh Úc, ngày mai buổi sáng chúng ta đi sân bay đón chị Úc Nhu. Sau đó cùng đi ăn cơm.”Úc Thừa: “Được, chị anh nhìn thấy em khẳng định sẽ thật vui vẻ. Lúc nghỉ đông, em không lại đây, chị ấy còn nhắc vài tiếng đồng hồ.”Hai ngày trước Úc Nhu gọi điện thoại về nhà, đúng lúc Giang Miên Miên ở bên cạnh.Cô biết ngày mai Úc Nhu về kinh đô. Lúc này mới chọn mời khách, định vào ngày mai.“Ừ, em cũng đã lâu chưa thấy chị Úc Nhu. Em cũng nhớ chị ấy.” Giang Miên Miên vui vẻ nói.Tuy rằng cô cùng chị Úc Nhu ở chung không dài, nhưng tính cách chị Úc rất tốt. Thời gian hai người ở chung ngắn ngủi, lại tạo nên cảm tình cách mạng thật tốt.Trình An trông thấy mà thèm. Chính là một cái ví dụ thực tốt.Buổi tối ông Úc tan tầm về nhà, Giang Miên Miên lại vui vẻ khoe tiền thưởng và huân chương lao động hạng nhất.“Ông Úc, ông xem. Đây là hôm nay sở trường Thường đến đây cho cho cháu. Là năm ngàn đồng tiền thưởng và huân chương lao động hạng nhất.”“Miên Miên thật lợi hại. Tuổi còn nhỏ đã được huân chương lao động hạng nhất. Ông Úc lúc trước, chính là tìm đường sống trong chỗ chết, mới được huân chương này. Thật là anh hùng xuất thiếu niên a.”Đầu tiên ông Úc khen ngợi mà sờ sờ lông xù xù trên đầu nhỏ của cô. Sau đó ông tiếp nhận hộp nhỏ để huân chương, tỉ mỉ mà nhìn lên.“Ông Úc, ông quá khen. Sau này cháu sẽ tiếp tục nỗ lực.” Giang Miên Miên chỉ là muốn cùng ông Úc chia sẻ khen thưởng của mình. Hiện tại xem ông Úc khen mình như vậy, lại có chút ngượng ngùng.“Ân, tiếp tục nỗ lực. Ông Úc biết cháu có thực lực này. Sau này cháu nhất định sẽ lấy được thành tựu lớn hơn nữa.” ông Úc đầy mặt vui mừng cổ vũ nói.Ba người ông cháu cơm nước xong. Ông Úc bận rộn công vụ nên vào phòng làm việc. Giang Miên Miên cùng Úc Thừa hai người chơi vui vẻ. Hai người xem thời gian không còn sớm, đều về phòng ngủ.Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ vừa mới ăn xong cơm sáng. Trình An bọn họ tìm tới cửa.Trình An tiến phòng liền thúc giục lên: “Anh hai Úc, Miên Miên, đi thôi, chúng ta mau đi đón chị Úc.”Giang Miên Miên mang theo cái che nón che nắng, nắm Úc Thừa tay, nhảy nhót đã đi tới: “Chúng ta tới, anh Trình An.”Hứa Thịnh lái xe, chở mấy người đi sân bay trước. Bọn họ ở trong xe đợi một hồi lâu, mới nhìn đến Úc Nhu đẩy một cái rương hành lý lớn, bước chân vội vàng đi ra.“Chị Úc, chúng ta ở đây.” Giang Miên Miên nhìn Úc Nhu đã lâu không thấy, hưng phấn nhảy chân, hướng cô ấy vẫy tay.“Tiểu Miên Miên, thật là đã lâu không thấy.” Úc Nhu đẩy rương hành lý, bước nhanh hướng mấy người đi tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận