Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 584 - Bộ nghiên cứu khoa học tìm đến 4



Giang Trường Hải: "Đúng vậy, các anh là......"Trên mặt hai nhân viên nghiên cứu khoa học trong nháy mắt hiện lên sự mừng rỡ: "Chúng tôi tới từ thủ đô, tìm Giang Miên Miên có vài chuyện muốn xin chỉ bảo, anh đợi một chút."Cùng lúc đó, Trương Lực - người cố ý thay quần áo thường cũng từ ghế lái phụ của xe thứ hai xuống, sau đó đi đến phía sau vươn tay cung kính kéo cửa ra."Ông Úc, đây chính là nhà của Giang Miên Miên."Giang Trường Hải nghe thấy người đàn ông nói 'Ông Úc', trong lòng hơi xao động. Đợi cho đến khi ông nhìn thấy một ông cụ được người đàn ông đỡ xuống từ trên xe thì trong lòng lại càng thêm chắc chắn.Nếu ông không đoán sai thì cụ ông này hẳn là ông nội của Úc Thừa, bởi vì nhìn thoáng qua hai người đúng là có rất nhiều nét tương đồng.Giang Trường Hải biết thân phận của người đến liền chủ động qua nghênh đón: "Chào ông, xin hỏi ông là ông nội của Úc Thừa sao?"Ông Úc khẽ gật đầu: "Đúng vậy, anh chính là cha của cô bé Miên Miên kia đúng chứ?""Vâng, vâng, tôi chính là Giang Trường Hải, mau vào nhà thôi. Trời rét thế này đừng đứng ở ngoài nữa."Tuy Giang Trường Hải không rõ ông Úc mang theo nhiều người như vậy để làm gì, nhưng ông biết đối phương chắc chắn sẽ không làm hại nhà mình, vậy là được rồi.Nên bèn dẫn theo vài người đi vào trong sân, vừa đi vừa gọi lớn: "Vợ ơi, có khách đến này, em mau đi pha ấm trà đi.""Là ai thế?" Tô Uyển Ngọc đang ngồi đan len trên ghế sô pha miệng còn đang lẩm bẩm nhưng cũng lập tức đứng dậy đi pha trà.Ba đứa trẻ đang làm bài tập thì lại tò mò nhìn ra phía cửa, sau đó Giang Miên Miên liền nhìn thấy ông cụ đi đầu.Cô trước tiên là sửng sốt nhưng ngay sau đó vui mừng tiến đến nghênh đón: "Ông Úc, sao ông lại đến đây? Sáng hôm nay anh Úc vừa lên máy bay về lại thủ đô rồi mà."Ông Úc thấy Giang Miên Miên, đưa tay khẽ xoa mái tóc cô, giọng nói ôn tồn: "Ông Úc biết rồi, ông là thấy anh Úc của cháu trở về rồi nên mới đến để tìm cháu đấy."Tô Uyển Ngọc ở một bên nghe cuộc đối thoại của hai người, cũng biết cụ ông ở trước mặt nhìn không giận tự uy này chắc là ông nội của Úc Thừa.Mặc dù bà có hơi căng thẳng nhưng vẫn qua nghênh đón nói: "Chào bác! Cháu chính là mẹ của Miên Miên, tên là Tô Uyển Ngọc. Bác cứ gọi cháu là Tiểu Tô là được.""Xin chào Tiểu Tô! Tôi là ông nội của Úc Thừa, cảm ơn gia đình đã cứu mạng của thằng bé Úc Thừa này. Miên Miên ưu tú lắm đấy, hai cháu thật đúng là giáo dưỡng ra một đứa trẻ ngoan." Ông Úc hiền hòa nói.Mặc dù ông Úc đã gửi rất nhiều đồ đến nhà họ Giang để cảm ơn ân nhân cứu mạng rồi, nhưng mà không ngờ lần gặp mặt đầu tiên lại còn đích thân bày tỏ lòng biết ơn."Bác khách sáo quá rồi, đó đều là chuyện mà chúng cháu nên làm thôi, có ai trông thấy trẻ con rơi xuống nước mà không giang tay cứu giúp chứ, bác mau vào nhà ngồi, cháu đi pha cho mọi người chút trà uống ạ." Tô Uyển Ngọc nhiệt tình tiếp đãi."Làm phiền rồi." Ông Úc gật đầu nói với Tô Uyển Ngọc.Ông Úc đi đầu đám đông, ông vừa vào nhà, đôi mắt sắc bén theo thói quen quét một vòng khắp phòng.Đây là thói quen làm lính cả một đời của ông, Lý Lan và Vương Lợi nhìn thấy một cụ ông nghiêm minh như vậy, đều có hơi sợ.Bọn họ chạy đến cạnh người Tô Uyển Ngọc đang pha trà trong phòng bếp, nhỏ giọng nói: "Thím ơi, nhà thím có khách đến chơi. Cháu, tụi cháu về nhà trước đây ạ.""Được rồi, vậy hai đứa về nhà trước đi nhé." Tô Uyển Ngọc nhìn thấy hai đứa trẻ như vậy cũng biết hai đứa đang sợ, bà cười dịu dàng, nhẹ giọng đáp lại.Tô Uyển Ngọc nói xong, hai đứa nhỏ liền vừa dán sát vào tường vừa chạy ra ngoài.Ông Úc thấy mình lại dọa hai đứa nhỏ sợ hãi bỏ chạy, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận