Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 409. Tạo phúc người trong thôn

“Đúng vậy. Chồng em là ai cơ chứ? Anh mà là người tiêu tiền hoang phí à?” Giang Trường Hải ngẩng đầu thật cao, kiêu ngạo nói.
“Vâng vâng vâng, anh giỏi nhất!”
Tô Uyển Ngọc cười nhẹ khen, xong lại hỏi: “Đúng rồi anh Hải, anh nghĩ chúng ta có nên mua chút tôm cá không?”
Giang Trường Hải nhíu mày, vẻ mặt như đã có kế hoạch rõ ràng: “Mua một chút đi. Nhưng đừng có tới cung tiêu xã mua. Ngày mai chúng ta trở về, bảo người trong thôn xuống sông bắt là được rồi.”
Dạo này mọi người đều thiếu chất béo, thịt ăn thịt mỡ hơn, vì vậy không hứng thú với mấy thứ không chút chất béo nào như tôm cá. Nếu bán ra thị trường thì cũng khá rẻ, vài xu một cân.
Bọn họ không mua ở cung tiêu xã mà về thôn bắt, còn có thể để người trong thôn có thêm thu nhập, coi như tạo phúc cho thôn.
“Vợ à, anh thấy nhà lão Lý với lão Vương đều có xe đẹp. Hay là anh cắt dưa hấu đưa tới nhà họ một nửa, để có gì ngày mai mượn xe nhà họ về thôn kéo cày.” Giang Trường Hải đề nghị.
“Được đó anh Hải, anh với em cùng đi đi.”
Hai vợ chồng mỗi người ôm một nửa quả dưa hấu, đi ra ngoài mượn xe đạp.
Bình thường hai nhà còn thấy con mình tới phiền Giang Miên Miên để làm bài tập mãi cũng không hay. Bây giờ họ vừa tới mượn xe đạp đã không thèm do dự mà đồng ý luôn.
Một đêm bình lặng không có chuyện gì xảy ra. Chiều hôm sau, Úc Thừa ngồi trên chiếc xe Jeep trở về từ nông trường. Cậu vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của hàng xóm đang tám chuyện dưới tán cây cách đó không xa.
Thấy Úc Thừa vừa bước vào nhà họ Giang, bọn họ đã bắt đầu bàn tán.
“Đứa nhỏ đó làm gì thế? Sao được ngồi hẳn xe Jeep vậy?”
“Chậc, bình thường chúng ta ở trong trấn còn chẳng thấy xe hơi chứ nói gì tới ngồi. Còn người ta thì được ngồi xe Jeep luôn rồi kìa. Chắc chắn không phải nhân vật tầm thường gì đâu.”
“Mà nhìn quần áo đứa nhỏ đó mặc đi, nhìn là biết nhà có tiền.”
Thím Lý nhìn chiếc xe Jeep nọ, đột nhiên nhớ tới trước đó vài ngày Lý Lan có nói với mình, khách của nhà họ Giang mới tới kia đến từ thủ đô.
Phản ứng đầu tiên khi ấy của bà ấy là bọn nhỏ chơi với nhau bốc phét cả đấy, nên cũng chẳng để tâm làm gì.
Nhưng giờ nhìn qua chiếc xe Jeep đưa đón Úc Thừa, bà ấy không thể không tin được.
Hiển nhiên là phụ huynh của Vương Lợi cũng không nghĩ tới lời con mình nói, sắc mặt cũng phải nói là đặc sắc lắm.
Không phải cả nhà Giang Miên Miên đều tới từ nông thôn cả à? Vậy mà lại có họ hàng ở thủ đô ư?
Xem ra cả nhà này cũng không phải người thường đâu. Không được, sau này phải sống cùng họ thật tốt, lỡ như sau này có gì cần nhờ thì sao. Thím Lý thầm nghĩ trong lòng.
Đương nhiên là mẹ Vương Lợi cũng nghĩ giống thím Lý.
Nhớ tới chuyện hôm qua hai vợ chồng Giang Trường Hải có đến mượn xe đẹp, bà ấy vợi đứng dậy cười với mấy hàng xóm: “Nhà tôi còn có chút việc, không tán nhảm với mấy cô nữa nhé, về trước đây.”
Sau khi về nhà, bà ấy chủ đẩy dắt xe đạp đi qua nhà họ Giang.
Mẹ Vương Lợi còn đang ngồi ngoài sân thấy thế thì cũng vội đứng dậy bảo: “Chị Lý chờ chút, để tôi đi với chị.”
“Tiểu Tô, có ai ở nhà không? Chị mang xe đạp tới cho em này.” Hai người dắt xe đạp đi vào sân, gọi với vào trong nhà.
“Ấy, ở đây này. Chị Lý, chị vương, đúng là ngại quá, phiền mấy chị phải tự dắt qua.” Tô Uyển Ngọc được quan tâm mà thấy sợ.
“Ôi chao, có gì mà ngại chứ. Dù sao ở nhà chị cũng chẳng có gì làm, đưa qua sớm cho em để em dùng sớm thì cũng tốt mà.” Thím Lý nhiệt tình nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận