Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 759 - Bán thảm



Mỗi tuần đến cuối tuần được nghỉ, bọn họ vừa hết tiết học liền lập tức quay về.Chí Văn: “Miên Miên, đợi anh Úc đến rồi, em nhớ nhất định phải đưa anh Úc về thôn chơi mấy ngày nhé, bọn anh cũng nhớ anh ấy.”Chí Võ: “Đúng vậy Miên Miên, chúng ta có thể cùng nhau xuống sông bắt cá, ông bà nội cũng nói là nhớ em, đến lúc đó hai người nhớ cùng nhau quay về nhé.”“Em biết rồi, anh cả, anh hai, các anh yên tâm đi, em sẽ làm vậy.” Giang Miên Miên đồng ý.Hai anh em có được câu trả lời vừa ý, vui vẻ đáp lại một câu rồi tung tăng chạy về.Giữa trưa ngày hôm sau, Úc Thừa đi xe Jeep đến nhà họ Giang.Giang Miên Miên nhìn thấy cậu vui vẻ chạy đến.“Anh Úc, đã lâu không gặp, em nhớ anh quá.” Giang Miên Miên kéo cánh tay rắn chắc của Úc Thừa, vui vẻ nói.Úc Thừa xoa xoa đầu Giang Miên Miên, vui vẻ nói: “Anh cũng nhớ em, anh không phải đã đến đây thăm em rồi sao?”“Anh Úc, không phải bảy giờ anh đã xuất phát rồi sao? Sao bây giờ anh mới đến?” Giang Miên Miên nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi. Sáng sớm nay trước khi lên đường Úc Thừa có gọi điện thoại cho cô.“Anh đến nông trường thăm cậu anh trước rồi mới đến đây.” Úc Thừa giải thích.“À, ra là vậy. Thế cậu anh dạo này thế nào? Sức khỏe vẫn tốt chứ?” Giang Miên Miên quan tâm hỏi.“Vẫn khỏe, thời tiết ấm áp, chân của cậu cũng không đau nữa, trạng thái tinh thần trông cũng rất tốt.” Úc Thừa nói qua đơn giản.Trước kia mỗi lần Úc Thừa đi thăm cậu của mình xong, sau khi trở lại tâm trạng đều không được tốt lắm.Nhưng hôm nay Giang Miên Miên thấy cậu trở lại nhưng tâm trạng vẫn rất tốt, không lẽ cậu của Úc Thừa được sửa lại án sai rồi? Giang Miên Miên âm thầm suy đoán.Không đợi cô hỏi, Úc Thừa đã chủ động nói ra: “Miên Miên, nói cho em một tin tốt, cậu của anh sắp được sửa lại án sai rồi. Muộn nhất là sang năm thì cậu có thể về kinh đô, chúng ta cuối cùng cũng có thể đoàn tụ rồi.”Những năm nay cậu thấy cậu của mình chịu khổ, luôn cảm thấy rất đau lòng.Nhưng tính cách của cậu Úc Thừa rất cố chấp, Úc Thừa cũng không khuyên được, chỉ có thể dốc hết sức lực yếu ớt của mình để cậu mình có thể sống tốt hơn một chút.Đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói chuyện trong nhà với Giang Miên Miên.“Tốt quá rồi anh Úc, vậy thì anh không cần phải lo cho cậu của anh nữa.” Giang Miên Miên cũng mừng thay cho Úc Thừa.Úc Thừa cong cong khóe miệng, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.Hai người vừa nói vừa đi vào nhà, Úc Thừa đi vào không nhìn thấy Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc: “Miên Miên, chú Giang và dì Uyển không có nhà à?”“Đến ngày quốc khánh nhà máy vận chuyển có rất nhiều việc, cha em phải tăng ca. Đợi qua đợt bận bịu này xong thì mới được nghỉ. Mẹ em đang đi trực ở cơ quan, còn phải đến thành phố học tập. Cha mẹ đều không ở nhà, chỉ có mình em ở.” Giang Miên Miên càng nói càng bỗng nhiên cảm thấy mình có chút đáng thương.Úc Thừa thấy bộ dạng bán thảm của Giang Miên Miên với mình, không nhịn được khóe môi khẽ mỉm cười: “Được rồi, cô nhóc đáng thương, đừng ấm ức nữa, anh không phải đã đến với em rồi sao? Ăn cơm chưa? Anh đưa em ra ngoài đi ăn.”“Em vẫn chưa ăn, anh Úc đã ăn chưa?” Giang Miên Miên quan tâm hỏi.“Anh cũng chưa ăn, đi thôi, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh gần nhà em ăn cơm.” Úc Thừa đề nghị.Giang Miên Miên liên tục gật đầu: “Ừ ừ, tốt quá rồi, đi thôi.”Hai người ăn nhịp với nhau, bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ ra ngoài ăn cơm.Ở bên ngoài ăn cơm xong, Úc Thừa lại đưa Giang Miên Miên đi hợp tác xã mua bán mua rất nhiều đồ ăn vặt, lúc này mới hài lòng quay về.Đến buổi chiều khi Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc quay lại, nhìn thấy Úc Thừa thì rất vui mừng.“Nhóc Úc, lần này có thể ở mấy ngày?”“Cháu có thể ở sáu ngày.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận