Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 806 - Sao có thể không đau lòng



“Chú Giang, thím Giang, cháu đi trước đây. Đợi sau khi ổn định cháu sẽ quay lại thăm hai người.” Phương Trí Viễn nhìn bọn họ nói.“Ừ đi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.” Giang Đại Sơn vỗ vai Phương Trí Viễn, có chút không nỡ.“Cậu Phương, cậu đừng về, chúng cháu không nỡ để cậu đi.” Chí Văn Chí Võ thấy Phương Trí Viễn muốn đi, vội vàng kéo tay áo anh, nước mắt lưng tròng nhìn ông ấy.Hai người đều rất thích người cậu tính cách tốt, kiến thức uyên bác này.Mấy ngày nay Phương Trí Viễn ở nhà họ Giang, lúc không có việc gì làm luôn cầm một quyển sách dịu dàng kể cho bọn trẻ nghe những câu chuyện kỳ lạ, còn dạy đạo lý làm người thông qua những câu chuyện này.Đại Nha, Nhị Nha, Lai Đệ cũng quyến luyến đi theo sau Phương Trí Viễn, muốn đưa tay kéo lấy ông ấy nhưng lại có chút không dám.Ngày đầu tiên Phương Trí Viễn ở nơi này, ông ấy đã nhìn ra mấy bé gái ở nhà họ Giang không được yêu chiều.Vì vậy mấy ngày nay ông ấy vô cùng chiếu cố đến bọn chúng. Các bé gái cũng cảm nhận được đãi ngộ và tôn trọng bình đẳng như con trai từ ông ấy.Bây giờ người cậu tốt như vậy sắp phải đi, sao bọn họ có thể không đau lòng.Đại Nha, Nhị Nha lớn tuổi hơn một chút, có thể kiềm chế cảm xúc của mình khá tốt. Cho dù có khóc cũng chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt.Nhưng Lai Đệ vẫn còn nhỏ, lúc này cô bé cũng không quan tâm đến việc sợ bà nội nữa. Cô bé bước lên kéo cánh tay, khóc to: “Cậu Phương, cậu đừng đi, cậu ở lại với chúng cháu được không? Cháu sẽ đưa hết đồ ăn ngon của cháu cho cậu.”Chí Văn Chí Võ vốn đang nén khóc, bây giờ nghe thấy tiếng khóc của Lai Đệ, bọn chúng cũng không kìm nén được mà bật khóc theo. Nhất thời nhà họ Giang chìm trong tiếng khóc rung trời, ai không biết còn tưởng nhà họ Giang xảy ra chuyện gì.Phương Trí Viễn nhìn Lai Đệ đang khóc lóc thảm nhất, dịu dàng cúi xuống bế cô bé lên dỗ dành: “Được rồi, Lai Đệ đừng khóc, cậu Phương phải ra ngoài kiếm tiền. Đợi cậu Phương kiếm tiền về rồi sẽ mua kẹp tóc hoa xinh đẹp cho các cháu có được không?”Lai Đệ khóc thút thít, cô bé ôm lấy cổ Phương Trí Viễn, lắc đầu thật mạnh: “Không, cháu không cần kẹp tóc hoa, cháu, cháu chỉ cần cậu Phương.”Triệu Tiểu Quyên thấy Lai Đệ khóc lóc thảm thiết như vậy, còn ôm chặt lấy người ta không để người ta đi.Bà ấy có chút ngượng ngùng, bước qua ôm lấy Lai Đệ: “Được rồi Lai Đệ, con hiểu chuyện một chút đi. Cậu Phương là người phải ra ngoài làm việc lớn, sao có thể ngày ngày ở nhà chơi với con được? Con học tập cho thật giỏi, sau này thi lên đại học rồi đến Hương Thành tìm cậu Phương chơi.”“Có thật không? Con thi lên đại học thì có thể đi tìm cậu Phương chơi sao?” Lai Đệ lau nước mắt, nhìn Phương Trí Viễn hỏi.“Đương nhiên là có thể. Lai Đệ, đại học Hương Thành là trường đại học nổi tiếng trên cả nước, sau này cháu phải cố gắng thi đỗ nhé.” Phương Trí Viễn giúp Lai Đệ lau nước mắt, khích lệ.Lai Đệ gật đầu thật mạnh: “Vâng, cậu Phương, cháu nhất định sẽ cố gắng học tập, cậu chờ cháu đi tìm cậu chơi nhé.”Chí Văn Chí Võ vẫn còn đang khóc lớn cũng bị Giang Trường Đào và Tôn Lệ Hà kéo về, trải qua một trận nhốn nháo lộn xộn, Phương Trí Viễn và Úc Thừa cuối cùng cũng lên được xe Jeep.Giang Miên Miên nhìn hai người qua cửa kính xe, quyến luyến vẫy tay: “Cậu Phương, anh Úc, tạm biệt nhé, đợi cháu được nghỉ rồi sẽ đến chơi với mọi người.”“Được, Miên Miên sau này nhớ học tập thật giỏi, cậu Phương ở Hương Thành chờ các cháu.” Phương Trí Viễn cũng vẫy tay, dịu dàng căn dặn.“Vâng, cháu biết rồi cậu Phương.” Giang Miên Miên ngoan ngoãn đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận