Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 625 - Anh lực lưỡng làm nũng



Mà Giang Trường Đào tiêu cùng số tiền biết nói hơn nhiều, ông ta cười ha hả chúc phúc: "Lại đây nào Miên Miên, đây là quà chú ba mua cho cháu, sinh nhật vui vẻ, chúc cháu ngày ngày vui vẻ, thi được hạng nhất.""Cảm ơn chú ba."Bà Trương cũng đưa một rổ trứng gà trong tay cho Giang Trường Hải, cầm tay ông nói: "Trường Hải à, trong nhà chẳng có đồ vật gì hay cả, mấy quả trứng gà này cháu giữ lại rồi luộc cho Miên Miên ăn, bổ sung dinh dưỡng.""Dạ, cháu biết rồi bà ngoại." Giang Trường Hải liên tục gật đầu, bất kể đồ vật giá cả thế nào thì chúng đều là tấm lòng của người lớn trong nhà dành cho con gái ông.Nói thật, hôm nay, lúc trông thấy bà ngoại đến, Giang Trường Hải thật sự giật nảy mình.Bà cụ năm nay đã sắp sang tám mươi, còn dắt theo đứa chắt trai đi xa như vậy để đến mừng sinh nhật Miên Miên, việc này khiến trong lòng ông rất cảm động.Trương Quế Hoa cũng xách một giỏ trứng gà nhỏ, hai bình măng ướp sẵn, và rau củ nhà tự trồng được cho Giang Trường Hải."Thằng cả, Miên Miên thích ăn măng nhất, còn có chút thức ăn nhà chúng ta mới trồng được, các con ở trong thành phố cũng không ăn đến, mẹ đều cầm mỗi thứ một chút." Trương Quế Hoa nói."Cháu cảm ơn bà nội, cháu thích ăn măng nhất ạ." Giang Miên Miên đặc biệt tâng bốc."Cháu thích là được, cũng không uổng công bà tốn công tốn sức ướp những thứ này." Trương Quế Hoa sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Miên Miên, từ ái đáp.Bà Trương lần đầu tiên tới nhà Giang Trường Hải, vừa vào nhà bà ta đã nhìn tròn mắt. Căn nhà này sửa sang lại cũng quá tốt, thật là sáng sủa, còn đẹp hơn cả nhà trưởng thôn bọn họ. Trường Hải thật quá có tiền đồ, có thể ở trong căn nhà tốt như vậy."Bà ngoại, bà lại đây, ngồi chỗ này ạ." Tô Uyển Ngọc sợ bà Trương đi đường xa mệt mỏi, đỡ bà ta ngồi lên ghế sô pha.Bà Trương ngồi xuống ghế sô pha mềm mại liền giật nảy mình: "Trời ạ, đây là món đồ gì vậy, sao lại mềm thế nhỉ?"Bà ta vừa nói vừa duỗi tay đè xuống ghế sô pha bên cạnh.Giang Trường Hải cầm quà nhà họ Giang vào trong phòng bếp, lúc đi ra thì nghe thấy mấy lời này của bà ngoại, ông đi tới, mỉm cười giải thích: "Bà ngoại, đây gọi là ghế sô pha, trong nhà người thành phố đều ngồi món đồ này, có phải rất mềm mại không ạ? Đồ vật này mặc kệ ngồi bao lâu cũng không thấy mệt, tốt hơn ván giường cứng trong nhà chúng ta chứ?""Ừ, tốt, tốt lắm, ngồi rất thoải mái." Bà Trương còn như đứa nhỏ, dùng sức ngồi xuống thêm hai lần.Giang Trường Hải bị hành vi trẻ con này của bà ngoại chọc cười.Tô Uyển Ngọc cũng cầm hoa quả, bánh kẹo và đậu phộng đặt lên bàn trà, để mọi người vừa ăn vừa trò chuyện."Bác cả, bác cả, cháu muốn xem TV." Chí Văn nắm lấy ống tay áo Giang Trường Hải, ngay tại chỗ biểu diễn một màn anh lực lưỡng làm nũng."Bác cả, cháu cũng muốn xem TV." Chí Võ cũng phụ họa theo.Đứa chắt nhỏ Tráng Tráng được bà Trương dắt tới nghe thấy có thể xem TV thì cũng nhảy cẫng lên: "Cậu cả, cháu cũng muốn xem TV."Giang Trường Hải bị mấy đứa nhỏ ồn ào đến đau đầu, ông vội vàng nâng tay lên rồi ấn xuống: "Để bật điện cho mấy đứa xem, sau này nói chuyện tử tế, con trai lớn tướng rồi mà còn làm nũng cái gì."Đâu phải bé gái đáng yêu mềm mại cơ chứ!"Oa, tốt quá rồi, bác cả tốt nhất luôn." Chí Văn Chí Vó lập tức reo hồ, không quan tâm ông nói cái gì.Tráng Tráng học theo: "Cậu cả tốt nhất."Giang Trường Hải ra lệnh: "Muốn xem TV thì im lặng!"Bật TV, dò đúng kênh, mấy đứa bé trai làm ầm ĩ lập tức ngoan ngoãn, yên tĩnh ngồi xổm trước TV, tập trung xem.Bà Trương lần đầu tiên trông thấy TV màu, tất nhiên lại kinh ngạc một trận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận