Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 478. Đi máy bay trực thăng 2

Trình An quơ quơ cái túi trong tay mình rồi nói: “Không phải hôm nay em gái Miên Miên phải về nhà sao, mấy người bọn anh cố ý dậy thật sớm, mua một chút đặc sản của thủ đô, Miên Miên mang về cho người nhà nếm thử nhé.”
Hứa Thịnh cũng cầm hai túi lớn: “Đúng vậy, thịt quay Bắc Kinh vừa mới ra lò, còn có tám cái kẹo, đều là món mà Miên Miên thích ăn, nếu máy bay bay nhanh một chút thì lúc về đến nhà vẫn còn ấm.”
Giang Miên Miên nhìn thấy những anh trai bình thường sống an nhàn sung sướng nay lại dậy sớm mua đặc sản để tiễn mình, biết rõ trong lòng họ thật sự xem mình như một đứa em gái.
Cho dù là vì Úc Thừa thì Giang Miên Miên cũng rất vui vẻ.
Cô nở một nụ cười ngọt ngào, nói: “Anh Trình An, anh Hứa Thịnh, anh Hà Bình, anh Đường Lâm, cảm ơn các anh.”
“Cảm ơn gì chứ, cũng không phải là việc gì lớn, được rồi, cũng không còn sớm nữa, nhanh xuất phát đi.” Đường Lâm cười nói.
Úc Thừa nhận lấy đồ bỏ lên xe, Giang Miên Miên cũng nằm lên cửa kính xe mà vẫy tay chào: “Ừm, tạm biệt các anh.”
Khởi động xe Jeep lần nữa, bọn họ lái xe được nửa giờ liền dừng bên ngoài một nhà kho cực lớn.
Bên ngoài nhà kho có một số binh sĩ mặc quân phục, tay cầm súng đang canh gác, Úc Thừa lấy ra một tờ công văn có đóng dấu đưa cho binh sĩ nhìn, sau đó hai người được phép vào trong.
Giang Miên Miên thấy phía xa có vài chiếc trực thăng đang đậu ở khoảng sân rộng, Úc Thừa nhìn một chút, chỉ vào chiếc máy bay đầu tiên rồi nói: “Miên Miên, lát nữa em sẽ ngồi ở chiếc máy bay đó trở về, có thể trên máy bay sẽ hơn ồn một chút, nhưng em đừng sợ, sẽ không có gì nguy hiểm.”
Úc Thừa sợ Giang Miên Miên sẽ sợ hãi nên an ủi cô một chút.
“Ừm, em biết rồi, anh Úc không cần lo lắng, gan em lớn lắm.” Giang Miên Miên vô cùng tự tin, vỗ ngực nói.
Mặc dù nhìn máy bay có vẻ gần nhưng hai người họ phải đi hơn mười phút mới đến, Úc Thừa lại gần chỗ phi công nói hai câu rồi đưa Giang Miên Miên lên.
Úc Thừa còn sợ cô sợ hãi, cố ý đứng bên cạnh trò chuyện, lát sau đồ đạc đã được chuẩn bị xong, phi cơ sắp cất cánh, phi công nhắc nhở thì Úc Thừa mới rời đi.
“Anh Úc, hẹn gặp lại!” Giang Miên Miên ở trên máy bay liên tục vẫy tay với cậu, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác bất đắc dĩ.
Úc Thừa không đáp, chỉ nở nụ cười đầy cưng chiều với cô.
Không lâu sau cánh máy bay bắt đầu xoay, Giang Miên Miên ngồi trên máy bay không nghe được gì nữa, máy bay chậm rãi bay lên, Úc Thừa phía dưới dần trở thành một chấm đen nhỏ.
Kiếp trước Giang Miên Miên đã ngồi máy bay rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu ngồi trực thăng, vì vậy trong lòng vẫn rất háo hức.
Úc Thừa đợi cho đến khi không còn thấy chiếc máy bay trực thăng nữa mới quay người rời khỏi.
Trở về trụ sở khu quân sự, cậu không về nhà mà lại đi tới nhà Trình An.
Trình An đang ở nhà làm bài tập hè, mùa hè này cậu chỉ ăn chơi điên cuồng, sắp bắt đầu vào năm học mới nhớ ra mình còn chưa hoàn thành bài tập.
“Miên Miên đi rồi à?” Trình An hỏi.
“Ừ, đi rồi, Trình An, tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu một chút.” Úc Thừa cười nói.
“Thương lượng với em hả? Là chuyện gì vậy?” Trình An hơi ngạc nhiên với thái độ của Úc Thừa, Úc đại ca nay đổi tính rồi à? Sao khách sáo vậy?
“Chuyện Miên Miên may quần áo cậu cũng biết phải không?” Úc Thừa hỏi.
“Biết chứ, em ấy giỏi thật, nhỏ như vậy mà đã có thể kiếm tiền rồi, em còn chưa nhờ em ấy may đây, mà sao vậy?” Trình An không biết sao Úc Thừa lại đột nhiên nhắc đến vấn đề này, nghi ngờ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận