Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 568 - Lời giải thích chuẩn bị kỹ càng



"Con gái à, chiếc TV màu này thật sự do con làm ra?" Giang Trường Hải vừa mừng vừa sợ hỏi."Dạ đúng ạ. Cha mẹ, nó hoàn toàn do con làm ra, anh Úc có thể làm chứng, mấy ngày nay hai chúng con thức khuya dậy sớm bởi phải bận bịu làm TV." Giang Miên Miên vô cùng kiêu ngạo và tự hào đáp.Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc đồng loạt quay đầu nhìn về phía Úc Thừa.Úc Thừa chỉ nhẹ nhàng nói: "Cháu không giúp đỡ được gì nhiều, chỉ mang về chút nguyên vật liệu từ thủ đô. Chiếc TV màu này do một mình Miên Miên hoàn thành.""Trời ạ, con gái yêu ơi, sao con lại giỏi như vậy chứ? Con lại có thể làm ra TV cơ đấy."Giang Trường Hải tiến lên ôm lấy Giang Miên Miên, mạnh mẽ hôn hai cái: "Con gái cưng của cha ơi, con cho cha mẹ điều ngạc nhiên siêu siêu lớn luôn, con thật đúng là một thiên tài nhỏ. Đây chính là chiếc TV màu đầu tiên của đất nước chúng ta đó, cha còn là người đầu tiên được xem TV màu, sau này cha có thể lên báo không?"Tô Uyển Ngọc cũng cực kỳ kích động và vui mừng, nhưng bà chưa quên Úc Thừa: "Miên Miên có thể thành công làm ra TV màu cũng nhờ có Úc Thừa mang vật liệu về cho Miên Miên.""Không phải tất cả đều vì việc này, đúng lúc được nghỉ đông, cháu muốn qua thăm chú dì một chút, vừa khéo vật liệu Miên Miên muốn cháu có thể mua được, nên cùng mang về luôn." Úc Thừa giải thích.Tô Uyển Ngọc nghe lời này thì đột nhiên hiểu ra: "Dì đã nói sao rương da của Úc Thừa lại nặng như vậy, hóa ra bên trong toàn đựng vật liệu làm TV."Úc Thừa cũng nhớ đến chiếc rương Tô Uyển Ngọc không nhấc lên được, cậu cười nhẹ: "Dạ đúng ạ. Dì Uyển, thật ra vật liệu làm TV không nặng, thứ nặng là những sách vở liên quan tới chế tạo TV màu, lúc ấy dì cầm đúng cái rương chứa đầy tài liệu.""Chẳng trách lại nặng như vậy, hóa ra là đầy một rương toàn sách. Nhiều đồ như vậy, cũng thật là vất vả cháu xách về xa như vậy." Tô Uyển Ngọc đau lòng nói."Dạ không có gì đâu dì Uyển, cháu cũng không xách đi nhiều." Đối với người bình thường, những thứ kia có thể sẽ rất nặng, xách lên rất tốn sức, nhưng đối với người thường xuyên mang vật nặng huấn luyện như Úc Thừa thì chỉ là chuyện nhỏ."Ọt ọt ọt ọt..." Bụng Giang Miên Miên đột ngột réo lên.Giang Miên Miên hơi ngượng ngùng che bụng của mình, cười hì hì nói: "Mẹ ơi, con đói, chúng ta mau ăn cơm đi."Tô Uyển Ngọc đưa tay xoa xoa bụng nhỏ của cô, đứng lên đáp: "Được, con gái của mẹ đói bụng rồi, cơm đã nấu xong từ lâu, chúng ta ăn cơm thôi."Tô Uyển Ngọc ra lệnh, Giang Trường Hải đi qua hỗ trợ bày bát, hai đứa nhỏ đi rửa tay.Trên bàn cơm, Giang Trường Hải ăn mấy miếng cơm lại nhìn một lần TV màu đặt ngoài phòng khách, ý cười trên mặt chưa từng giảm."Con gái à, sao con lại lợi hại như vậy chứ? Đồ vật cao cấp như TV mà con bảo nghiên cứu liền nghiên cứu ra được?" Đến tận giờ Giang Trường Hải vẫn có phần chưa dám tin tưởng."Dạ. Cha, trước đó chẳng phải con nói rồi sao, con đang nghiên cứu TV màu, con đã từng khoác lác bao giờ đâu." Giang Miên Miên kiêu ngạo đáp."Miên Miên, cái TV màu này sao con làm được vậy?" Tô Uyển Ngọc cũng tò mò hỏi."Con xem những tài liệu anh Úc mang đến cho con rồi tự mình chậm rãi nghiên cứu ra ạ." Với việc này, Giang Miên Miên sớm đã chuẩn bị xong lời giải thích hợp lý.Giang Trường Hải nghe vậy thì lập tức cười càng đắc ý: "Vẫn là con gái của cha thông minh, tự đọc sách là có thể nghịch ngợm ra một cái TV màu."Tô Uyển Ngọc và Úc Thừa đều không hề hoài nghi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận