Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 618 - Sức mạnh của phụ nữ



Bà muốn khiến hai người họ cảm thấy mình được đối xử đặc biệt, từ đó đối phương sẽ cảm thấy mình được coi trọng rồi sẽ càng chủ động để giúp đỡ nhà bà tuyên truyền.Họ là những người bản xứ sinh sống ở đây đã nhiều năm, cũng quen biết được nhiều người.Tô Uyển Ngọc và thím Lý đã từng ra ngoài tản bộ một lần, trên đường không có người nào mà bà ấy không biết, thuận tiện giữ lại một người đi đường thì bà ấy cũng có thể trò chuyện vài câu.Nên có hai người bọn họ quảng cáo giúp mình thì Tô Uyển Ngọc căn bản không sợ hàng mình không bán được.“Ôi Tiểu Tô, cháu thật là tốt bụng, có chuyện tốt còn nghĩ đến bọn thím.” Thím Lý cầm tay Tô Uyển Ngọc, cảm động nói.“Vừa đúng lúc tháng sau là sinh nhật của mẹ chồng chị, chị cũng muốn mua tặng một bộ dây chuyền vàng kiểu dáng mới lạ một chút.” Mẹ Vương Lợi cũng vô cùng vui vẻ.Tô Uyển Ngọc cười càng dịu dàng hơn: “Chị dâu, không phải là trùng hợp sao, chị cứ nói kiểu dáng chị muốn đi, em sẽ đặt cho chị.”Mẹ Vương Lợi liền miêu tả sơ kiểu dáng cho Tô Uyển Ngọc: “Tiểu Tô, em đừng vội, sinh nhật của mẹ chị gần cuối tháng sau mới đến.”“Được, chị dâu, chuyện dây chuyền này thì chị cứ yên tâm, trước tháng sau sẽ có cho chị ngay.” Tô Uyển ngọc đảm bảo.“Đúng rồi, thím Lý, chị dâu, nếu bà con họ hàng nhà hai người có muốn mua đồ trang sức hay đồ chơi thì nhớ giúp em giới thiệu một chút nha, em đảm bảo sẽ lấy cho giá thấp nhất.” Tô Uyển Ngọc nói với hai người.“Yên tâm đi Tiểu Tô, chuyện nhà cháu chính là chuyện của bọn thím, nếu ai mua đồ trang sức thì thím sẽ dẫn đến nhà cháu, đồ nhà cháu vừa tốt vừa rẻ, nhất định sẽ đến mua mà.” Thím Lý cổ vũ nhiệt tình.Tiễn hai người về rồi, Tô Uyển Ngọc mặt mày tươi cười như hoa.Ha ha, buôn bán kiểu này thật dễ kiếm tiền!Chưa đầy một buổi sáng, bà đã bán được hai sợi dây chuyền và ba đôi bông tai.Với lại những người hàng xóm đến nhà mua hàng hôm nay, khi về nhà thì hàng xóm thân thích của họ sẽ thấy món trang sức trên người, từ đó sẽ hỏi thăm nghe ngóng.Bằng cách này, danh tiếng sẽ ngày càng được lan truyền rộng rãi.Tô Uyển Ngọc nghĩ không sai, người bản xứ sẽ có lợi thế hơn.Thông qua lời giới thiệu của những người hàng xóm, bà chỉ mất hơn nửa tháng để bán những đồ mà Giang Trường Hải mang về.Mấy ngày sau vẫn còn người đến hỏi.Tối hôm đó khi Giang Trường Hải chuẩn bị đi ngủ, Tô Uyển Ngọc lấy một cái túi thật dày từ trong tủ quần áo ra, mặt đầy vẻ khoe khoang: “Anh Hải, để em nói cho anh một tin vui.”“Tin vui gì?” Giang Trường Hải ngồi trên giường, vô cùng phối hợp hỏi lại.“Hì hì, trước đó anh mang mấy món trang sức và đồ chơi về, em đều bán được cả rồi.” Tô Uyển Ngọc vô cùng tự đắc.“Gì cơ? Đều bán đi hết rồi? Nhanh vậy sao?” Giang Trường Hải nghe xong hết sức kinh ngạc.“Đúng vậy, tất cả đều đã bán đi cả rồi, không còn một cái.” Tô Uyển Ngọc cười ha hả nói.“Ôi vợ ơi, sao em lại giỏi như vậy chứ, anh còn chẳng thấy em ra ngoài, sao lại bán nhanh như vậy?” Giang Trường Hải kích động.“Hừ, đừng xem thường sức mạnh của phụ nữ, em có thể bán hết được tất cả đều nhờ vào mấy người hàng xóm gần nhà giới thiệu cho.” Tô Uyển Ngọc kể lại quá trình mình buôn bán cho Giang Trường Hải nghe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận