Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 413. Không thể không thích

Người trong thôn không ngừng nhìn những thứ tốt treo trên xe đạp của họ, đặc biệt là thịt heo ở yên sau.
“Trường Hải, các anh đã về rồi đấy à? Úi chà, mua nhiều đồ tốt vậy à? Đều là dùng để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật ngày mai à?”
“Cái ở yên sau là thịt heo à? Mua nhiều như vậy sao? Các anh cũng thật không tiếc tiền đó nha.”
“Đúng vậy, nhiều thịt như vậy, chắc phải đến mấy chục cân đấy nhỉ?”
Người trong thôn nhìn thấy Giang Hải mua nhiều thịt như vậy thì cực kỳ kinh ngạc, họ cũng không quan tâm có phải là đầu thừa đuôi thẹo hay không, chỉ cần là thịt heo là được rồi.
Nghĩ đến bữa tiệc mừng thọ ngày mai, người trong thôn đều không nhịn được mà nuốt nước miếng, nhà họ Giang này cũng thật là hào phóng, mua nhiều thịt heo như vậy, xem ra ngày mai có thể được ăn no rồi.
“Đúng vậy, đều là thịt heo đó, tôi mua hơn một trăm cân cơ, ngày mai mọi người cố gắng qua, đủ cho mọi người ăn thỏa thích.” Giang Hải vỗ vào miếng thịt heo ở yên sau, khí khái nói.
“Aizz, thật là tốt quá, công nhân nói chuyện có khác, rất khí thế.” Người trong thôn thấy Giang Hải khẩu khí lớn như vậy thì cười khen nói.
Đoàn người vừa nói vừa cười đi đến nhà họ Giang.
Người nhà họ Giang nhìn thấy Úc Thừa cũng đi về cùng với gia đình anh cả thì vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
Đặc biệt là Trương Quế Hoa, bà ta cảm thấy đứa bé Úc Thừa này chắc chắn là vì sinh nhật của Giang Đại Sơn cho nên cố ý vội vàng từ thủ đô trở về, đứa nhỏ này thật là tình sâu nghĩa nặng.
“Úc Thừa đã về rồi, đứa bé này lớn nhanh thật đấy.” Giang Đại Sơn nhìn Úc Thừa từ trên xuống dưới rồi vui vẻ nói.
Đứa trẻ Úc Thừa ở thủ đô có thể tới đây tham dự tiệc sinh nhật của ông ta, thật đúng là làm tăng thể diện cho ông ta mà, thắt lưng của Giang Đại Sơn cũng thẳng hơn rất nhiều.
“Đúng vậy, đứa bé Úc Thừa này thật sự, thật sự là không chê vào đâu được.” Trương Quế Hoa vui mừng đến mức gật đầu liên tục, khen nói.
Đứa trẻ Úc Thừa này thật đúng là cho cả nhà bọn họ mặt mũi mà, thế mà lại cố tình từ thủ đô về đây để chúc mừng sinh nhật Giang Đại Sơn, thực sự không uổng công số lương thực của nhà mình.
“Ông nội Giang, đây quà sinh nhật con chuẩn bị cho ông ạ.” Úc Thừa lấy radio ra đưa cho Giang Đại Sơn.
“Ai ui, cái này quý giá quá, cháu thật là có tâm.” Giang Đại Sơn nhìn thấy món quà quý giá như vậy, nói không thích là không có khả năng, ông ta vuốt ve chiếc radio yêu thích không buông tay.
Bà cụ nhìn thấy ánh mắt của Úc Thừa, càng nhìn càng thấy giống như cháu ruột của mình, tràn đầy yêu thương.
Người trong thôn nhìn thấy Úc Thừa tặng radio đều vô cùng hâm mộ, mê tít mắt, đứa trẻ này cũng quá là hào phóng rồi đấy?
Thế mà lại tặng radio, cái kia chắc cũng phải hơn mấy trăm đồng đó.
Lại còn phải tốn tem phiếu, quan hệ của cậu và nhà họ Giang cũng thật tốt, không tiếc tiền như vậy.
Đây là đứa bé vàng mà Giang Trường Hải nhặt được ở sông đúng không?
Người trong thôn đều nhìn chiếc radio không rời mắt.
Giang Trường Hải thấy mọi người trong thôn đều tụ tập ở đây, vì vậy ông thẳng thắn nói quyết định lúc trước của mình với mọi người.
“Mọi người yên lặng một chút, hãy nghe tôi nói một câu.” Giang Trường Hải đột nhiên lớn tiếng nói.
“Có chuyện gì vậy Trường Hải.” Người trong thôn tò mò hỏi.
“Tất nhiên là chuyện tốt rồi, không phải ngày mai là sinh nhật của cha tôi sao, tôi định mua một chút cá với tôm để chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai, ý này cũng không quá cao sang, vốn dĩ tôi nghĩ mua ở bên ngoài cũng được nhưng sau đó tôi lại nghĩ là chuyện tốt này đương nhiên là không thể để cho người ngoài chiếm hời được, cho nên tôi tính sẽ thu ở trong thôn của chúng ta, tôi sẽ dựa theo giá mua bán của Cung tiêu xã, sáng mai mọi người bắt tôm bắt cá mang đến chỗ tôi, tôi sẽ tính tiền theo cân cho mọi người.” Giang Trường Hải tuyên bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận