Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 338. Ăn bữa lẩu nóng 4

“Tôi hiểu tính khí của nó nên mức tức giận như vậy! Cái thành ranh kia lấy vợ liền quên mẹ, trong mắt nó chỉ có vợ và con gái nó, người làm cha mẹ như chúng ta ngược lại chỉ giống người ngoài, cái đứa con này xem như nuôi uổng công.” Trương Quế Hoa càng nói càng tức giận.
Giang Đại Sơn thấy bà ta càng nói càng không hay, mới nhắc nhở nói: “Không phải thằng cả bảo chúng ta lên trấn sống cùng với nó à?”
Trương Quế Hoa nghĩ đến chuyện này, sắc mặt mới tốt lên một chút.
“Hừ, tôi cứ ở thôn Thạch Kiều này mãi, không đi đâu hết! Một tháng thằng cả chỉ kiếm được hai mươi ba đồng, nghe thì cũng nhiều, nhưng số tiền công đó có thể gánh nổi cách tiêu tiền soàn soạt của một nhà ba người bọn nó à? Số tiền ít ỏi kia của nó còn không đủ nuôi xong người nhà nó, thêm hai vợ chồng chúng ta, ông muốn mệt chết à?”
Mặc dù ngoài miệng Trương Quế Hoa mắng Giang Đại Hải, nhưng trong lòng vẫn rất thương ông, sợ hai vợ chồng bọn họ qua sống với ông sẽ trở thành gánh nặng của ông.
“Ài, thật ra thằng cả nói cũng đúng, làm người thành phố tốt hơn làm dân đen quê mùa nhiều.”
Giang Đại Sơn cúi đầu thở dài, nói lời trong lòng với vợ mình: “Những người khác trong thôn chúng ta, sợ rằng muốn nằm mơ cũng không có cơ hội, nhưng tôi nghĩ đến việc sau này cứ hễ ngày lễ ngày tết thì bọn nó về nhà ăn bữa cơm, trong lòng đúng là có chút không nỡ.
Trương Quế Hoa cũng hơi đồng cảm gật đầu: “Tôi vẫn luôn mong chờ mấy đứa bọn nó có chút tiền đồ, nhưng đợi đến lúc bọn nó thật sự có tiền đồ rồi, phải rời khỏi chúng ta, trong lòng tôi vừa vui vẻ vừa không nỡ. Con người chính là luôn không biết đủ như vậy, cái gì cũng muốn có.”
Sau khi nói xong những lời này, Trương Quế Hoa cũng không nói gì nữa, trong lòng bà ta vẫn còn khó chịu.
Một lát sau, Giang Đại Sơn nói: “Trời không còn sớm nữa, ngủ thôi.”
Cả buổi tối này, hai vợ chồng ông cụ Giang vì nghĩ đến cuộc sống sau này ở thành phố của thằng cả mà ngủ không ngon.
Mà hai vợ chồng phòng ba vì ghen tỵ phòng lớn mạng tốt, cũng ngủ không nổi.
Thế nên sáng ngày hôm sau, trên mặt bốn người treo đầy quầng thâm, sắc mặt mệt mỏi.
Ngược lại cả nhà Giang Miên Miên và phòng hai ngủ khá ngon.
Chuyện đầu tiên sau khi thức dậy mà Giang Trường Hải làm là đem bình mật ong lúc trước ông đào được trong núi đưa qua cho bà cụ Giang.
“Mẹ, đây là mật ong mà con đặc biệt mua cho mẹ, mẹ uống chút cho ấm họng.”
Trương Quế Hoa quay đầu trừng ông một cái, không thèm phản ứng thái độ cười đùa tí tửng của Giang Trường Hải, mà cực kỳ bận rộn làm đống chuyện đang giở trong tay.
Bà ta vẫn còn nhớ tối qua thằng cả chọc giận bà như thế nào đó.
Giang Trường Hải tiếp tục ôn tồn dụ dỗ bà: “Mẹ, mẹ đừng giận nữa, hai ngày trước Úc Thừa từ Kinh Thành gửi cho con mấy trái dứa, đợi hôm nay sau khi tan làm, con đi lấy cho mẹ, hiếu kính cha mẹ.”
Trương Quế Hoa nghe xong lời này sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Mặc dù bà ta không biết dứa là thứ gì, nhưng nghe thấy Úc Thừa từ thủ đô gửi đến liền biết nó chắc chắn là thứ tốt.
“Dứa là thứ quỷ gì?” Trương Quế Hoa không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, bèn thăm dò Giang Trường Hải.
“Mẹ, dứa làm một loại hoa quả vừa hiếm có vừa quý giá, chỉ có phương Nam của nước ta mới có, chúng ta cũng chỉ có mấy trái.” Giang Trường Hải giải thích.
Trương Quế Hoa nghe vậy lập tức vui vẻ hẳn lên: “Ai u, đứa nhỏ Úc Thừa này đúng là có lòng, gửi cho chúng ta loại trái cây quý hiếm như vậy, đúng là không uổng công con cứu nó một lần.”
Thấy chỉ với một hũ mật ong và mấy trái dứa mà anh cả đã thành công dụ dỗ cho bà Giang mặt mày hớn hở, Tôn Lệ Hà bĩu môi khinh thường.
Phi, đúng là đồ nịnh hót!
Chiêu Đệ cũng âm thầm trợn mắt trong lòng, bà nội cô ta đúng là thiên vị bác cả.
Tối hôm qua còn mắng cả nửa đêm, sáng nay chưa đến mười phút liền bị bác cả cô ta dụ dỗ cho vui mừng thành như vậy rồi, bà nội cô ta đúng là bị bác cả dụ dỗ thành ngốc luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận