Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 507. Xin nhờ cậu đó

Cô kéo cánh tay cha mình nhắc nhở: "Cha, trước tiên chúng ta đừng về nhà vội, đi Cung Tiêu Xã trước, con còn chưa gọi điện thoại cho anh Úc nữa."
Giang Trường Hải nhớ chuyện nhân sâm, trái lại thật sự quên chuyện này.
"Được, trước tiên chúng ta đến Cung tiêu xã."
Cuộc gọi được nối thông, là dì Tôn nghe điện thoại.
"Alo, dì Tôn ạ, cháu là Miên Miên, gần đầy dì có khỏe không, cháu nhớ dì."
"Miên Miên à, dì Tôn cũng nhớ cháu, cháu đi rồi, nhà lại trở nên vắng lạnh, mỗi ngày Tiểu Thừa đều phải ăn cơm một mình ở nhà."
Giang Miên Miên và dì Tôn trò chuyện mấy câu, dì Tôn liên đưa điện thoại cho Úc Thừa.
"Cừu Non, nói cho em một tin tức tốt, bên Hứa Thành có thợ may quen biết, hôm qua anh và Trình An đã thuê người đó rồi, em có thể chuẩn bị thiết kế được rồi."
"Có thật không? Quá tốt, anh Úc, hiệu suất của các anh thật nhanh, vậy ngày mai em bắt đầu vẽ bản thiết kế, chờ em vẽ xong, sẽ gửi qua cho các anh." Giang Miên Miên hưng phấn nói.
Thật sự quá tốt rồi, có thợ may, chuyện làm ăn của cô có thể chính thức bước vào quỹ đạo, sau này mỗi tháng đều sẽ có thu nhập liên tục.
Chờ nói chuyện điện thoại xong, Giang Miên Miên hết sức vui mừng tuyên bố: “Cha mẹ, con muốn nói một tin tốt thật lớn cho hai người, anh Úc đã giúp con tìm được thợ may ở thủ đô, sau này mỗi tháng nhà chúng ta đều sẽ có thu nhập."
"Con gái của cha thật lợi hại, nhỏ như vậy đã có thể kiếm tiền rồi, vậy sau này con không phải là tiểu phú bà sao." Trên mặt Giang Trường Hải đầy kiêu ngạo và tán thưởng.
“Cho nên sau này, cha không cần phải kiếm tiền cực khổ nuôi gia đình nữa, hai cha con mình cùng nuôi gia đình." Giang Miên Miên vỗ ngực nhỏ của mình, lộ ra ra một mặt đáng tin cậy của mình.
"Chao ôi, vậy hai cha con kiếm tiền, chỉ có một mình mẹ là không kiếm được tiền thôi." Tô Uyển Ngọc làm bộ mất mác buồn rầu như đưa đám, nhìn bộ dạng đắc ý của hai cha con.
"Mẹ, tiền con kiếm được đều giao hết cho mẹ." Giang Miên Miên cố gắng tỏ thái độ tích cực.
"Đúng vậy, vợ, tiền anh kiếm được cũng đều giao cho em, em vĩnh viễn là người đứng đầu trong nhà chúng ta." Giang Trường Hải cũng ân cần nói.
Người một nhà vừa cười vừa nói trở về nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Miên Miên cơm nước xong thì lấy bút vẽ và chì màu chuyên nghiệp mà Úc Thừa tặng cô ra, chỉnh tề đặt trên bàn, lại lấy ra quyển sổ nhỏ ghi số đo trước đó của mình, trải trên một tấm giấy trắng, bắt đầu vẽ bản thiết kế.
Không bao lâu, Lý Lan và Vương Lợi cầm sách vở đến, bọn họ thấy Giang Miên Miên vùi đầu viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy, tò mò đi tới nhìn thử, liền thấy cô vẽ bản thiết kế.
"Giang Miên Miên, cậu đang làm gì vậy?"
"Miên Miên, váy em vẽ thật xinh đẹp."
Hai đứa bé đồng thanh hỏi.
"Cảm ơn, tôi đang vẽ bản thiết kế." Giang Miên Miên ngẩng đầu giải thích.
"Bản thiết kế? Miên Miên, em thật lợi hại nha." Lý Lan sùng bái nhìn Giang Miên Miên, không hổ là thiên tài nhỏ, làm gì cũng đều rất lợi hại.
Mẹ cô bé làm trong xưởng sản xuất quần áo trong trấn, cho nên cô bé biết đại khái bản thiết kế là gì.
Mà quần áo Miên Miên vẽ còn đẹp hơn gấp trăm lần ngàn lần quần áo của xưởng sản xuất quần áo!
Ánh mắt Vương Lợi cũng trở nên sáng lấp lánh: “Giang Miên Miên, cậu còn vẽ khác không? Vẽ cho tôi một Tôn Ngộ không đi, tôi lấy kéo cắt xuống, vẽ dựa theo bức tranh trong truyện tranh của tôi."
Giang Miên Miên vô tình cự tuyệt: “Tôi bận rộn chuyện quan trọng, không có thời gian vẽ truyện tranh cho cậu."
"Ai nha, Giang Miên Miên, xin cậu đó, giúp tôi vẽ một cái đi, cậu vẽ đẹp như vậy, chỉ cần dành ra một chút xíu thời gian thôi, là được rồi, xin nhờ cậu đó." Vương Lợi chưa đạt được mục đích thì không bỏ qua, vẫn luôn nhắc lại lời thỉnh cầu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận