Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 202. Thăm dò Chiêu Đệ

Cô nghiêm trang dạy bảo em gái: "Bọn họ là nói đùa, Chiêu Đệ, trẻ em gái chúng ta ít nhất phải mười tám tuổi mới có thể kết hôn biết chưa?"
"Vâng ạ, em hiểu rồi."
Chiêu Đệ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngây thơ như đứa trẻ con, hiếu kỳ mà hỏi thăm: "Vậy chị ba, sau này chị muốn gả cho người như thế nào ạ? Giống như bác cả sao?"
Sau khi hỏi xong thì không khỏi nín thở, chờ đợi Giang Miên Miên trả lời, đời trước chồng của Tam Nha chính là Tào Minh Khôn, cũng giống như bác cả là một tay lưu manh.
Nếu như cô nói là, vậy liền có thể chứng minh ——
"Không, chị thích người lịch sự đẹp trai, học bá mặc áo sơ mi trắng, thành tích học tập tốt." Giang Miên Miên hồi tưởng đến nam thần cô thích hồi cấp hai, ánh mắt bắt đầu lấp lánh rạng rỡ.
Này chính là hào quang tôn sùng của học tra đối với học bá!
Nghe vậy Chiêu Đệ sâu kín thở nhẹ ra một hơi, Tào Minh Khôn mặc dù dáng dấp cũng ưa nhìn, nhưng lại là kẻ lưu manh không ăn học đàng hoàng, càng không nói đến nhã nhặn lịch sự.
Nhưng cái này cũng không thể hoàn toàn phủ nhận Tam Nha là trùng sinh, thế là liền mềm giọng nói: "Chị ba, lần trước em về nhà bà ngoại ăn sương sâm, lúc đầu em định mang về cho chị ăn cùng, nhưng đều đã ăn hết rồi, nhung là nhà chúng ta có thể tự mình làm để ăn."
Tam Nha bị dị ứng sương sâm, chắc chắn cô sẽ không ăn.
"Sương sâm? Đó là cái gì?" Giang Miên Miên vẻ mặt mờ mịt, cô chỉ mới ăn qua đậu hũ trắng cùng đậu hũ cá mà thôi.
Chiêu Đệ liền giải thích nói: "Là dùng một loại cỏ dại làm, ăn rất ngon."
"Tốt lắm, ngày mai chị em mình liền đi tìm cỏ dại." Giang Miên Miên bị đốt lên thuộc tính thích ăn, tự nhiên là sẽ không cự tuyệt thức ăn ngon.
Câu nói này giúp cho Chiêu Đệ hoàn toàn thở ra một hơi dài, xem ra là cô suy nghĩ nhiều, Tam Nha không trùng sinh, vậy cô liền có thể tiến hành từng bước của kế hoạch.
Vẻ tươi cười hướng về Giang Miên Miên cũng càng rõ ràng: "Chị ba, buổi chiều em đi lên núi nhìn xem có loại cỏ dại này hay không trước đã, nếu là có thì em liền cắt mang về."
"Cũng được, vậy chị từ trên trấn về sẽ mang mứt quả cho em." Giang Miên Miên ngại ngùng để Chiêu Đệ so với mình còn nhỏ hơn đi làm không công.
"Vâng, cảm ơn chị ba."
Giữa trưa cơm nước xong xuôi, Giang Miên Miên liền cùng cha mẹ cô đi lên trên trấn.
Mùa đông, trời tối sớm, nhà họ Giang cũng ăn cơm tối sớm, mắt thấy đến thời gian ăn cơm chiều, một nhà phòng lớn còn chưa có trở về, người nhà họ Giang liền biết bọn họ khẳng định lại ăn ở quán.
Trương Quế Hoa vừa nấu cơm vừa đen mặt nhắc tới: "Thằng cả đi một ngày trời cũng quá vung tay vung chân, mua bộ quần áo xong thì về, tại sao lại đi ăn quán. Cái dạng này của nó, bao nhiêu tiền cũng không đủ cho nó ăn tiêu!”
Uổng công bà ta còn cố ý dùng thịt còn lại lần trước làm thịt kho tàu, chuẩn bị chúc mừng Tam Nha nữa, thật sự là phí phạm tấm lòng của mình.
Mặc dù trong lòng oán trách, nhưng mà vẫn đem thịt kho tàu vốn không nhiều để ra một chén nhỏ.
Tôn Lệ Hà nhìn thấy động tác của mẹ chồng, trong lòng nhất thời liền có suy đoán không tốt: "Mẹ, mẹ làm cái gì vậy ạ?"
"Phần cho nhà anh cả con một ít thịt." Trương Quế Hoa mang vẻ mặt đương nhiên.
Tôn Lệ Hà thiếu chút nữa tức lộn ruột, nhịn không được cất cao giọng nói: "Mẹ, anh cả bọn họ đi ăn quán, đó là ăn trong tiệm cơm quốc doanh, còn không phải muốn ăn cái gì thì ăn à, người ta đã quen ăn đầu bếp có tay nghề, sao có thể thích ăn đồ chính nhà chúng ta nấu."
Rõ ràng dựa theo quy củ nhà họ Giang trước kia, trong nhà bất kể là ai, chỉ cần bỏ lỡ giờ cơm cũng chỉ có thể chờ cơm của bữa tiếp theo!
Vì sao bây giờ người nhà anh cả bọn họ không quay trở về ăn, mẹ chồng liền phải phần cơm cho bọn họ chứ?
Dạng đãi ngộ đặc biệt này, thế nhưng là ai trong nhà cũng chưa từng có.
Mà vốn không có nhiều thịt, còn để phần ra một chén nhỏ, chia đến trong miệng bà ta còn có thể được mấy miếng? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận