Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 384. Cha hiền con thảo

Lúc này Trương Quế Hoa nghe Giang Trường Hà mở miệng là chịu lấy ra mười đồng, bà ta rất khiếp sợ.
Nếu không phải ngại vì chỗ này còn có nhiều người như vậy, thiếu chút nữa bà ta đã chất vấn Giang Trường Hà có nhiều tiền như thế từ đâu.
Giang Trường Đào nhìn hai người anh của mình đều đã bỏ tiền ra, cũng không khỏi nói: "Cha mẹ, con cũng lấy ra mười đồng."
Tôn Lệ Hà nghe được lời này của ông ta, nhất thời không cười nổi.
Phải biết những năm nay bọn họ khổ sở làm việc, cũng mới tiết kiệm được khoảng bốn mươi đồng!
Lấy mười đồng này ra, thật sự còn đau hơn cả cắt thịt của bà ta.
Nhưng bà ta lại không thể nói không, nếu không chỉ với nước miếng của người trong thôn đã nhấn chìm bà ta rồi!
Tuy nhiên lúc này Giang Đại Sơn lại lắc đầu một cái: “Không làm, mới sáu mươi thôi, nếu làm tiệc mừng thọ thì quá sớm rồi."
Ông biết con trai nguyện ý bỏ tiền ra làm tiệc mừng thọ cho mình là vì muốn hiếu thuận mình, nhưng trong sự vui mừng đó ông ta lại cảm thấy tiếc tiền.
Nhất là con trai lớn kiếm tiền không dễ dàng, một người kiếm tiền, ba người tiêu.
Còn nợ tiền những công nhân trong nhà xưởng nữa, bây giờ lại phải làm tiệc mừng thọ, chi phí này quá lớn rồi.
Người trong thôn nhìn ba đứa con trai nhà họ Giang đều nguyện ý bỏ tiền làm tiệc mừng thọ cho cha, mà cha lại vì đau lòng cho các con không chịu đồng ý làm tiệc mừng thọ, trong lúc nhất thời lại có chút hâm mộ phụ từ tử hiểu này của nhà họ Giang,
"Đại Sơn, cậu xem mấy đứa con trai của cậu thật hiếu thuận, cậu đồng ý đi. Đây chính là một chuyện tốt song hỷ lâm môn, đúng lúc thừa cơ hội này, cũng mời tất cả họ hàng đến chung vui một chút."
"Đúng vậy, đây đều là lòng hiếu thảo con trai đối với ông, ông cũng đừng do dự nữa."
Người trong thôn rối rít khuyên nhủ.
Giang Đại Sơn do dự một chút, gật đầu một cái: “Được, vậy theo như mọi người nói, làm mấy bàn tiệc náo nhiệt một chút."
"Cha, vậy chúng ta cứ quyết định như vậy, đến lúc đó trước một ngày con sẽ mua đồ ăn trong trấn mang về. Chú hai, chú ba, hai chú đưa tiền cho tôi, còn thiếu bao nhiêu tôi bù vào." Giang Trường Hải cũng không khách khí với hai em trai.
Giang Trường Hà và Giang Trường Đào gật đầu: “Được, một lát nữa sẽ đưa cho anh."
Nếu như là lúc trước, mọi người thậm chí là người nhà họ Giang sẽ hoài nghi Giang Trường Hải thừa cơ hội này ăn bớt tiền trong đó.
Nhưng bây giờ thì hoàn toàn không.
Bởi vì bây giờ Giang Trường Hải đã là nhân vật có mặt mũi, trên tay có tiền, hoàn toàn sẽ không bởi vì chút tiền lẻ này mà bôi xấu danh tiếng của mình. Hơn nữa coi như ông không suy nghĩ cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho Giang Miên Miên chứ?
Trương Quế Hoa sợ Giang Trường Hải tiêu quá nhiều tiền, vội vàng dặn dò trước: "Thằng cả, đến lúc đó con chỉ mua một ít thịt heo và cá là được rồi, trong vườn nhà chúng ta có rau, đủ làm một bữa tiệc."
"Trong nhà chúng tôi cũng có rau, đến lúc đó chúng tôi cũng sẽ mang rau đến, thế nào cũng đủ thôi, cháu cũng đừng mua uổng tiền." Người trong thôn nhiệt tình nói.
"Đúng, rau nhà chúng tôi ăn không hết, đến lúc đó sẽ mang đến cho nhà các người."
Mọi người mồm năm miệng mười nói, nếu cần rau thì bọn họ bao trọn.
Ở nhà họ Giang người trong thôn náo nhiệt cho đến trưa, nhìn sắp đến thời gian ăn cơm mới về nhà.
Trước khi đi, thôn trưởng còn cố ý dặn dò: "Trường Hải này, chờ bài báo tin tức của Tam Nha phát hành, cậu nhớ mua nhiều thêm mấy tờ nhé, cũng cho chúng tôi xem cùng."
"Đúng, đúng, Trường Hải, tuyệt đối phải mua thêm mấy tờ, đây chính là lần đầu tiên chúng tôi được lên báo, chúng ta sẽ cất, làm bảo vật gia truyền, để cho con cháu chúng tôi nhìn nhử." Mấy nhà mới được phóng viên phỏng vấn cũng hưng phấn nói.
Bọn họ cũng là người đã được lên báo nha!
"Vâng, mọi người cứ yên tâm, đến lúc đó tôi khẳng định sẽ mua thêm mấy tờ, để cho mỗi nhà đều có một tờ." Giang Trường Hải hết sức khí phách nói.
Chuyện vinh dự như vậy, tất nhiên phải để càng nhiều người biết càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận