Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 464. Hoàng tử cao quý 2

Cậu ta cố ý lật cầm phổ, tìm một khúc dương cầm có độ khó cao, linh hoạt đánh đàn.
Mặc dù trong lúc đàn cậu ta có sai mấy chỗ, nhưng mà cậu ta không hoảng hốt chút nào, bởi vì cậu ta biết, tất cả mọi người trong phòng đều không quá hiểu mấy thứ này, chắc chắn là nghe không hiểu.
Cậu ta cũng ỷ vào điểm này mà cố ý tìm một bài khó tới thẻ hiện sự lợi hại của bản thân.
Nhưng mà thế nào cậu ta cũng không ngờ tới, Giang Miên Miên không có nằm trong nhóm nghe không hiểu.
Khi mà Giang Miên Miên học trung học cơ sở thấy người ta đàn dương cầm, cảm thấy rất xinh đẹp và có khí chất nên cô và nhỏ bạn thân cố ý tình trường tư học chơi dương cầm một khoảng thời gian.
Nhưng mà cô là kiểu người cả thèm chóng chán, chỉ học được sơ qua, còn nhỏ bạn thân lại kiên trì học hết, cho nên trùng hợp bài hát nổi tiếng thế giới này cô không chỉ nghe một lần.
Vừa rồi cô có thể nghe được hết những chỗ mà Úc Duệ Hiên đàn sai.
Cô tiến đến bên tai Úc Thừa, nhỏ giọng nói: “Anh Úc, vừa rồi cậu ta đàn sai hết mấy chỗ.”
Mặc dù Úc Thừa có chút kinh ngạc vì cô có thể nghe được những chỗ sai của khúc dương cầm, nhưng mà cậu không có nghi ngờ lời cô nói chút nào.
Vì vậy đợi Úc Duệ Hiên đàn xong, khi cậu ta đang dương dương đắc ý bắt chước nghệ sĩ dương cầm chào cảm ơn, Úc Thừa liền giễu cợt nói: “Vừa rồi mày đàn sai hết mấy chỗ, có gì hay mà đắc ý chứ?”
Úc Duệ Hiên không ngờ tới Úc Thừa lại nghe được chỗ cậu ta đàn sai, thoáng chốc cậu ta thẹn quá hóa giận, trợ mắt tức giận nhìn Úc Thừa chất vấn: “Anh có tư cách gì mà nói tôi? Khuông nhạc anh có thể xem hiểu sao? Vừa rồi tôi đàn bài hát gì anh biết không? Cái gì anh cũng không biết mà ở đây nói bậy nói bạ bảo tôi đàn sai rồi, anh cũng hay thật đấy.”
“Có đàn sai hay không, trong lòng mày không biết à?” Úc Thừa nói.
Úc Duệ Hiên vừa đang định nói gì đó, Úc Nhu vội vàng đứng ra giảng hòa: “Được rồi, được rồi mà, đều là người một nhà, cãi nhau cái gì chứ, đàn sai rồi thì lần sau sửa lại không phải là được rồi sao.”
Vừa rồi Giang Miên Miên nói nhỏ với Úc Thừa, thật ra thì Úc Nhu nghe thấy, cô ấy thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận này của Úc Duệ Hiên cũng biết là khi nãy Giang Miên Miên nói không sia.
Thông qua chuyện này, cô ấy có cái nhìn khác xưa về Giang Miên Miên.
Cô nhóc này còn xuất sắc hơn cô ấy tưởng tượng, được lên báo, biết thiết kế quần áo, bây giờ còn biết chơi đàn dương cầm, thật sự không biết cô còn mang đến cho cô ấy bao nhiêu bất ngờ nữa đây?
Không bao lâu đồ ăn đã làm xong, Chu Yến Vũ đi ra từ phòng bếp: “Úc Nhu của chúng ta lại càng xinh đẹp hơn rồi.”
“Thím hai cũng vẫn luôn xinh đẹp như vậy.” Úc Nhu nói xã giao.
Phụ nữ dù là lúc nào cũng thích được người khác khen mình đẹp, Chu Yến Vũ sờ mặt của mình, vui vẻ nói: “Hầy, già rồi, không so được với thanh niên mấy đứa, con tới đúng lúc lắm, đồ ăn vừa làm xong, Duệ Hiên, con đi đến thư phòng kêu cha con và ông nội con ăn cơm.”
“Dạ mẹ.” Úc Duệ Hiên như một làn khói mà đi đến thư phòng gọi người.
Chu Yến Vũ cùng vú làm một bàn đầy thức ăn, một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm xong, Chu Yến Vũ muốn để cho con trai thể hiện tốt trước mặt ông cụ một chút.
Cô đi ra ngoài lấy một tờ báo, cười đưa cho Úc Duệ Hiên, nói: “Duệ Hiên, không phải mấy ngày trước con nói muốn phiên dịch bài báo quân sự nước ngoài cho ông nội à, mẹ lấy ra, con đọc cho ông nội nước ngoài này.”
Thật ra thì Chu Yến Vũ đã sớm nhờ phiên dịch viên phiên dịch tờ báo này thành tiếng Trung, cố ý cho Úc Duệ Hiên học thuộc lòng, chính là vì hôm nay, có thể biểu hiện tốt trước mặt ông cụ một chút.
Ông Úc nghe thấy lời này thì hứng thú: “Hả? Duệ Hiên, bây giờ cháu có thể phiên dịch báo quân sự sao?”
“Đúng rồi ông nội, cháu đọc một chút cho ông nghe.” Úc Duệ Hiên cầm tờ báo, sống lưng thẳng tắp, cực kỳ lưu loát mà phiên dịch một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận