Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 423. Là một bé trai béo mập

Đợi sau khi Trương Quế Hoa sắp xếp mọi việc xong, trái tim cũng bắt đầu đập thình thịch. Cháu trai bà ta đã mong chờ suốt một năm hôm nay đã được trông thấy rồi.
Nhà bà đỡ cách nhà họ Giang không xa. Không bao lâu sau, Giang Trường Đào đã xách đồ đi theo sau bà đỡ vội vàng chạy đến.
Bà đỡ vừa vào nhà họ Giang đã nghe thấy tiếng kêu khóc của Triệu Tiểu Quyên. Bà ấy cũng không kịp chào hỏi, trực tiếp đi vào phòng.
Trương Quế Hoa cũng vội vàng vào theo. Bà đỡ thấy Giang Trường Hà còn ở trong phòng, cau mày không vui: “Trường Hà, ở đây cứ giao cho tôi và mẹ cậu là được rồi. Cậu mau ra ngoài đi, đừng ở đây gây cản trở.”
Giang Trường Hà bị đuổi ra ngoài vẫn đứng ở cửa, lo lắng chờ đợi. Triệu Tiểu Quyên đã sinh nhiều đứa con nhưng trước nay ông chưa từng căng thẳng như vậy.
Ông chắp hai tay vái lạy về phía Tây, trong lòng không ngừng cầu nguyện: “Cầu xin trời phật phù hộ, cái thai này của Tiểu Quyên nhất định phải là con trai, nhất định phải là con trai.”
Giang Đại Sơn là cha chồng, không thể đứng ở ngoài cửa, chỉ đành đi qua đi lại ở nhà chính.
Tôn Lệ Hà bưng một bát đường đỏ trứng gà đi vào. Triệu Tiểu Quyên mặc dù đang cảm thấy rất đau, nhưng bà biết lúc này rất cần có thể lực. Bà chịu đựng đau đớn, ăn hết bát canh.
Chiêu Đệ căng thẳng đứng bên cạnh Giang Trường Hà đợi em trai ra đời. Đời này tuyệt đối không được xuất hiện ngoài ý muốn, nhất định phải để em trai khỏe mạnh ra đời.
Đại Nha và Nhị Nha nghe tiếng kêu thảm thiết của mẹ, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt. Hai người cầm tay nhau, cho nhau sức mạnh.
Không biết có phải vì dạo này Triệu Tiểu Quyên được ăn ngon nên đứa bé quá khỏe mạnh hay không, cái thai này của bà không sinh nở thuận lợi như những lần trước, trong phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của bà.
Đây không phải lần đầu tiên Giang Miên Miên nghe thấy tiếng hét của phụ nữ sinh con, lúc Chiêu Đệ và Lai Đệ được sinh ra cô cũng có mặt. Nhưng cho dù đã nghe bao nhiêu lần, cô vẫn cảm thấy rất thảm thiết.
Úc Thừa thấy Giang Miên Miên cau mày, biết là cô sợ liền bước đến kéo lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Giang Miên Miên, sau đó đi đến bên cạnh Giang Trường Hải, nhỏ giọng nói: “Chú Giang, cháu đưa Miên Miên ra ngoài đi dạo.”
“Được, nhóc Úc, cháu dẫn Miên Miên ra ngoài đi. Lát nữa xong việc ở đây chú sẽ đi tìm hai đứa.” Giang Trường Hải nhìn gương mặt có hơi trắng bệch của con gái, đương nhiên là thẳng thắn đồng ý.
Lúc này trong lòng Chiêu Đệ chỉ có em trai, cô ta căn bản không chú ý đến việc Úc Thừa và Giang Miên Miên ra ngoài.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, tiếng kêu của Triệu Tiểu Quyên mỗi lúc một lớn, bỗng nhiên tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên ở trong phòng.
Nghe được tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh, tất cả mọi người chờ đợi ở bên ngoài đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả Giang Đại Sơn cũng không kiềm chế được chạy đến cửa, muốn nhìn mặt cháu trai lần đầu tiên.
“Ôi chao, chị Quế Hoa, Tiểu Quyên, chúc mừng nhé, mẹ con bình an, là một bé trai mập mạp.” Lời chúc mừng của bà đỡ từ trong nhà truyền ra.
“Ha ha, tốt quá rồi, tốt quá rồi. Con là đại công thần của nhà chúng ta.” Trương Quế Hoa đón lấy cháu trai, vẻ mặt vui mừng nói.
Triệu Tiểu Quyên nghe thấy lời của mẹ chồng và bà đỡ, không kiềm chế được mà bật khóc.
Đã nhiều năm như vậy, bà cuối cùng cũng có con trai rồi.
Bà cuối cùng cũng đã sinh con trai cho Trường Hà.
Chiêu Đệ nghe thấy bà đỡ nói em trai là một bé trai mập mạp, cô ta cuối cùng cũng yên tâm. Đời này, em trai của cô ta nhất định có thể bình an trưởng thành.
Đại Nha Nhị Nha và Lai Đệ càng vui vẻ ôm lấy nhau.
Tốt quá rồi, bọn họ đã có em trai, bọn họ cuối cùng cũng có em trai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận