Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1004 - Lại lộ ra vẻ mặt vui tươi



“Dạ, cô út ngủ ngon ạ.” Giang Miên Miên vui vẻ đáp lại.Cúp điện thoại, cô để điện thoại lên tủ đầu giường, vào không gian hệ thống học tập.Buổi sáng hôm sau, Giang Trường Phụng tới đây rất sớm để đón Giang Miên Miên đi.Giang Miên Miên cầm tay cô út cô, nhảy nhót đi theo: “Cô út, hôm nay chúng ta đi đâu chơi thế ạ?”“Miên Miên, hôm nay cô út sẽ dẫn cháu đến công ty của cô út và dượng út cháu chơi, cho cháu tham quan nơi làm việc bình thường của cô út.” Giang Trường Phụng dịu dàng nói.“Tốt quá rồi, cháu còn chưa từng đến công ty ở thành phố bao giờ đâu.” Giang Miên Miên nghe vậy, rất vui mừng.Cô đã tới đây nhiều năm như vậy, vẫn luôn học tập ở trường, thật đúng là chưa từng đến công ty tư nhân ở thời đại này, cũng rất tò mò.Công ty do Mã Lỗi và Giang Trường Phụng sáng lập rất lớn, khu vực làm việc của công ty bọn họ chiếm chọn cả một tòa cao ốc.Khi Giang Trường Phụng dẫn Diệp Mạn Mạn đi tới, nhân viên công ty gặp các cô đều rối rít dừng bước lại, thái độ cung kính chào hỏi các cô.Sáng sớm hôm nay Giang Trường Phụng đã bảo luật sư của cô ấy nghĩ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cô ấy trực tiếp dẫn Giang Miên Miên đến phòng làm việc của mình.Mấy năm nay mặc dù cô ấy không hề tới công ty, nhưng phòng làm việc của cô ấy vẫn luôn được giữ gìn.“Miên Miên, đây chính là phòng làm việc của cô út, cháu ngồi ở đây một lát, cô út đi tìm đồ.” Giang Trường Phụng bảo Giang Miên Miên ngồi trên ghế sô pha, cô ấy đi tới trước bàn làm việc, tìm hợp đồng.“Nào, Miên Miên, cháu ký tên của cháu vào chỗ trống này đi.” Sau khi Giang Trường Phụng tìm được hợp đồng, lấy tới nói với Giang Miên Miên.Giang Miên Miên vừa nhìn hợp đồng thì trong lòng vô cùng khiếp sợ: Vậy mà lại là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty, cô út của cô muốn làm gì vậy?Giang Miên Miên bỏ cây bút ký tên trong tay xuống, nhìn thẳng vào mắt cô út của cô cự tuyệt nói: “Cô út, đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, cháu không thể ký.”“Cháu xem hiểu hợp đồng này?” Giang Trường Phụng kinh ngạc hỏi.Người ở Hương Thành này, bất kể là làm việc hay thường ngày thì tất cả đều dùng chữ phồn thể, cô ấy vốn dĩ cho rằng Miên Miên tuổi còn nhỏ, không hiểu những thứ này, liền muốn dụ dỗ cô ký tên vào, những việc còn lại thì để cho cô ấy là.Nhưng làm sao cô ấy cũng không ngờ tới, đứa nhỏ này không chỉ có thể đọc được chữ phồn thể, thậm chí ngay cả hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà cũng hiểu, đúng là khủng khiếp, chẳng lẽ đứa nhỏ này sắp thành tinh rồi hả?“Dạ, cô út, cháu nhìn hiểu được, cháu biết cô muốn chuyển cổ phần dưới danh nghĩa của cô cho cháu, thứ này quá quý giá, cháu không thể nhận.” Giang Miên Miên lần nữa nói lời từ chối.Giang Trường Phụng bỏ hợp đồng qua một bên, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Giang Miên Miên, thở dài nói: “Miên Miên, nếu như cháu đã biết, vậy thì cô út cũng sẽ không gạt cháu nữa, cơ thể cô út không được tốt lắm, đời này cũng không thể có con ruột được, cháu là người thân thân cận nhất của cô, nếu như cháu không cần những thứ này, vậy sau này coi như là cho không những người khác rồi, những người kia không có liên quan gì tới cô, cô không muốn, lại càng không cam tâm.”Khi Giang Trường Phụng nói những lời này, trong mắt là sự bi thương và thương cảm nồng đậm, nhìn Giang Miên Miên tràn đầy nghi vấn và đau lòng.Trong lòng Giang Miên Miên có vô số câu hỏi, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra gì cả.Biết mình chỉ là một đứa trẻ, cho dù có hỏi thì hơn phân nửa là cô ấy sẽ không nói thật với cô.“Cô út, cháu ký.” Giang Miên Miên không muốn nhìn thấy cô út của cô như vậy, cô ngoan ngoãn cầm bút lên, ký tên của mình xuống.“Thật ngoan, vậy là đúng rồi.” Giang Trường Phụng nhìn cô ký tên mới lại lộ ra vẻ mặt vui tươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận